CHƯƠNG 1548
Tống Vy không biết Lâm Giai Nhi đang nghĩ gì, cũng không có hứng thú tìm hiểu, vì cô biết cũng chẳng có gì tốt đẹp.
“Vậy sao? Chẳng lẽ cô có quan hệ gì với tôi à, tôi chưa bao giờ mong cô sẽ thả tôi đi cả, nên lời này của cô không có tác dụng gì đâu!” Tống Vy cười lạnh.
Lúc này, lại có âm thanh từ tai nghe trong tai cô truyền tới: “Mợ chủ, cô nhanh cách xa Lâm Giai Nhi đi, chúng tôi sắp lên đảo rồi. Hiện giờ cô ở gần Lâm Giai Nhi quá, lỡ như Lâm Giai Nhi nghe thấy động tĩnh thì có thể sẽ bắt mợ chủ làm con tin.”
Tống Vy vẫn luôn đeo tai nghe nên những lời vừa nãy cô nói với Lâm Giai Nhi đều lọt vào tai bọn Trình Hiệp. Thế nên bọn họ mới biết cô đang ở cùng một chỗ với Lâm Giai Nhi .
Tống Vy không dám trả lời Trình Hiệp trước mặt Lâm Giai Nhi , ánh mắt cô nhìn cô ta có chút thương hại: “Được rồi, nói với cô thì có tác dụng gì chứ, tôi về phòng đây, cô tự lo cho mình trước đi.”
Nói xong, cô xoay người lên lầu.
Lâm Giai Nhi sững sờ một lúc, không hiểu Tống Vy đi xuống nói vài câu vì mục đích gì.
Thế rồi cô ta đứng dậy hỏi to: “Tống Vy, lời vừa nãy là sao? Tại sao tôi phải tự lo cho mình?”
Tống Vy vờ như không nghe thấy, đi thẳng lên lầu, không lâu sau, thân ảnh cô liền biền mất.
Lâm Giai Nhi cau mày, càng lúc càng càng thấy bất an nhưng lại không biết bất an vì cái gì.
Trên lầu, Tống Vy vừa vào phòng đã vội khoá cửa rồi dùng sofa chặn cửa lại. Sau đó cô mới ấn tai nghe trả lời Trình Hiệp: “Trợ lý Trình, tôi về phòng rồi.”
Nói xong, cô bèn thả con ong ra.
Lúc này, người trả lời không phải là Trình Hiệp mà là Đường Hạo Tuấn: “Anh thấy rồi, em ra ban công đi.”
Ban công?
Tống Vy nhớ tới lời Trình Hiệp đã nói lúc nãy, chẳng lẽ…..
Nghĩ tới đây, tim cô bỗng đập thình thịch, cô vội chạy ra ban công.
Vừa tới ban công, cô đã thấy một chiếc du thuyền cực lớn đang tiến đến, chiếc thuyền chỉ cách cô tầm 1000 hải lý.
Thấy chiếc du thuyền ngoài xa, Tống Vy bật khóc vì xúc động, cô vội vẫy tay với du thuyền.
Đường Hạo Tuấn đứng trên boong tàu dùng kính viễn vọng nhìn sang rồi dặn dò Trình Hiệp: “Thông báo cho thuyền trưởng đi, tăng tốc.”
“Vâng!” Trình Hiệp gật đầu rồi cầm bộ đàm lên và truyền lệnh.
Ngay sau đó, tốc độ của du thuyền đã tăng lên rất nhanh, hơn nữa còn vang lên tiếng còi tàu.
Tống Vy nghe thấy tiếng còi, không những không chói tai mà ngược lại thấy rất hay, cứ như âm thanh từ thiên đường.
Lúc này cuối cùng cô cũng hiểu được mấy câu nói trên mạng “người đàn ông định mệnh của tôi sẽ vượt gió cưỡi mây đến đón tôi” là có ý gì.
Tuy Đường Hạo Tuấn không vượt gió cưỡi mây nhưng anh lái một chiếc du thuyền khổng lồ đón cô về nhà.
Ở phòng khách dưới lầu, Lâm Giai Nhi nghe thấy thấy du thuyền liền sững người mất một lúc.
Chuyện gì thế này?