Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1350

Như vậy, cho dù Mạnh Ngọc không hoàn toàn lôi ra được những kẻ khác, sự an toàn của dì Vương cũng được bảo đảm.

Buổi tối, bên phía cục cảnh sát cuối cùng cũng truyền tin tức tới.

Bác sĩ đó quả thật không phải bác sĩ thật, là một sát thủ, có điều không phải chuyện nghiệp, chỉ là một tên nghiệp dư, nhưng cũng từng giúp một số người có tiền hại một số người.

Người này quả thật là Đường Hạo Minh phái đến giết dì Vương, bởi vì Đường Hạo Minh nghi ngờ dì Vương đã nhìn thấy mặt của anh ta, cho nên muốn hạ thủ với dì Vương.

Tuy nhiên điều mà Đường Hạo Minh không biết là dì Vương sớm đã nói chuyện nhìn thấy mặt anh ta ra, bây giờ muốn giết dì Vương, cũng quá muộn rồi.

Huống chi, tên sát thủ đó cũng thất bại rồi.

Có điều có một điểm khiến Đường Hạo Tuấn cảm thấy tin tức hữu dụng, đó chính là sát thủ đã đích thân gặp mặt giao dịch với Đường Hạo Minh.

Sát thủ nói ra địa điểm giao dịch, là một nhà kho xa xôi của thành Bắc.

Có lẽ, đám người Đường Hạo Minh trốn ở đó.

Đám người Đường Hạo Minh cũng chỉ có thể trốn ở một vài nơi xa xôi hẻo lánh, không dám xuất hiện ở trong thành phố, cho dù xuất hiện, cũng không thể ở lâu, nếu không sẽ bị anh bắt được.

Chỉ có ngoài thành phố, nơi ít người, nơi ít camera mới thích hợp cho đám người Đường Hạo Minh ẩn nấp, bởi vì một khi nghe thấy động tĩnh thì có thể lập tức chạy trốn, nhưng trong thành phố thì khác, một khi có người đuổi theo, muốn trốn cũng không trốn được.

“Tổng giám đốc, nhà kho đó chúng ta cần đi kiểm tra không?” Người quản lý đứng ở đối diện bàn làm việc của Đường Hạo Tuấn hỏi

Đường Hạo Tuấn ma sát ngón tay, dường như đang trầm ngâm gì đó.

Một lúc sau, anh cuối cùng mở miệng: “Đương nhiên.’

“Nhưng ngộ nhỡ là một cái bẫy thì phải làm sao?” Người quản lý có hơi lo lắng.

Anh ta chính là sợ nhà kho đó là tên sát thủ đó cố ý nói ra, vì để dụ bọn họ tới.

Nếu thật sự là như vậy, vậy bọn họ không phải cắn câu rồi sao?

Đường Hạo Tuấn biết người quản lý đang nghĩ cái gì, anh nhếch môi: “Cho dù là cái bẫy, chúng ta cũng phải xông thử.”

Mục tiêu lớn nhất hiện nay của anh chính là bắt được hai ma quỷ là Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi.

Vậy nên cho dù đây thật sự là cái bẫy, chỉ cần có một chút khả năng, anh cũng phải thử.

Anh đã không thể tiếp tục ngồi chơi chết nữa, mãi không tìm được bọn họ, sự an toàn của Tống Vy và hai đứa trẻ sẽ luôn không thể khiến anh yên tâm.

“Đi sắp xếp đi, ngày mai đến bên đó một chuyến.” Đường Hạo Tuấn day huyệt thái dương rồi căn dặn.

Người quản lý gật đầu: “Được.”

Sau đó, anh ta bèn rời đi.

Một mình Đường Hạo Tuấn ngồi ở trong phòng sách yên tĩnh, ngón tay đan vào nhau, đầu hơi cúi xuống, không biết đang nghĩ điều gì.

Một lúc sau, anh đứng dậy, đè nén sự bất an trong lòng xuống, trở lại phòng của anh và Tống Vy.

Lúc này ở nước ngoài trời vừa sáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK