CHƯƠNG 461
Tống Vy không đáp lại, vẫn nhắm chặt mắt lại mà ngủ.
Đường Hạo Tuấn cau mày lại.
Lúc này dì Vương đột nhiên nói: “Cậu chủ, tôi thấy sắc mặt của cô Tống hình như hơi bất ổn, sao đỏ quá vậy? Không phải bị sốt đấy chứ?”
Bị sốt?
Nghe thấy hai chữ này, sắc mặt Đường Hạo Tuấn lập tức căng thẳng, vội vàng vươn tay ra sờ trán Tống Vy.
Sờ thử, đúng thật là bị sốt rồi.
Trán cô vô cùng nóng, mặt cũng rất đỏ, rõ ràng là bị gió lạnh thổi trong lúc đợi anh.
“Cậu chủ, cô Tống làm sao vậy?” Dì Vương quan tâm hỏi.
Đường Hạo Tuấn thu tay lại, không che giấu được giọng nói nặng nề: “Bị sốt rồi.”
“Đúng là thế thật ư!” Dì Vương cảm khái.
Đường Hạo Tuấn khom lưng bế Tống Vy từ trong xe ra, đi về phía cửa biệt thự.
Dì Vương vội vàng đi theo, che ô cho hai người.
Sau khi vào biệt thự, Đường Hạo Tuấn trực tiếp bế Tống Vy lên phòng ngủ chính trên tầng ba, cũng chính là giường trong phòng anh, sau đó quay người lại dặn dò dì Vương vừa vào cùng: “Dì gọi bác sĩ tới đây ngay đi.”
“Được.” Dì Vương gật đầu, lấy điện thoại ra gọi cho bác sĩ.
Đường Hạo Tuấn cũng không rảnh rỗi, lấy một bộ quần áo sạch sẽ từ trong phòng thay đồ ra thay cho Tống Vy.
Sau đó anh lại đứng dậy đi vào phòng tắm vắt một chiếc khăn lông ẩm, đắp lên trán Tống Vy.
Làm xong những việc này thì bác sĩ cũng tới.
Đường Hạo Tuấn đứng bên cạnh giường, chăm chú nhìn bác sĩ khám cho Tống Vy không rời mắt.
“Cô ấy thế nào rồi?” Đường Hạo Tuấn siết chặt hai nắm tay hỏi.
Bác sĩ mở hộp y tế ra: “Cô ấy không sao, bị sốt bình thường thôi, thêm vào đó gần đây quá mệt mỏi, lại hứng gió lạnh nữa, khí lạnh vào người nên mới đột nhiên như vậy, tiêm một mũi nghỉ ngơi một đêm là được.”
Nghe thấy lời này, trái tim căng chặt của Đường Hạo Tuấn cuối cùng cũng thả lỏng, đến cả hai nắm tay đang siết chặt cũng buông ra.
Sau đó bác sĩ tiêm xong cho Tống Vy, chào tạm biệt rồi rời đi.
Lúc này Đường Hạo Tuấn mới có thời gian đi vào phòng tắm tắm rửa thay quần áo.
Đợi anh tắm xong, mặc áo tắm màu đen lên, lau tóc đi ra từ phòng tắm thì đúng lúc dì Vương bưng một bát gì đó đen thùi lùi đẩy cửa đi vào: “Cậu chủ, đây là canh gừng, cậu cũng uống một bát xua tan khí lạnh đi, đỡ bị cảm.”
Đường Hạo Tuấn nhìn cái bát canh gừng chỉ ngửi thôi cũng đã hơi gay mũi, tuy trong lòng kháng cự nhưng lại không khước từ. Sau khi vắt khăn lông lên cổ thì một tay nhận lấy bát canh, cau mày uống một hớp hết bát canh gừng.
Uống xong, anh nhăn mặt đưa bát qua: “Hải Dương với Dĩnh Nhi đâu rồi?”
“Bọn trẻ đã ngủ rồi.” Dì Vương vui vẻ mỉm cười nhận lấy chiếc bát không rồi trả lời.