Chương 1256
“Mọi người sao thế? Sao mắt Hải Dương và Dĩnh Nhi lại đỏ thế, khóc à?” Bấy giờ, cửa phòng nghỉ được mở ra lần nữa, Hạ Bảo Châu đứng ở cửa, còn chưa bước vào đã trông thấy cảnh tượng gia đình ba người ôm chầm lấy nhau.
Tống Vy buông Dĩnh Nhi và Hải Dương ra, đứng dậy cười nói với cô: “Chụp xong rồi à?”
“Ừ, nghe nói mọi người còn chưa đi nên tớ sang tìm, mọi người bị sao thế?” Hạ Bảo Châu chỉ hai đứa bé và hỏi.
Tống Vy cắn môi, không đáp, chỉ mở túi xách lấy một chiếc hộp nhỏ ra.
Nhìn chiếc hộp này, khóe mắt Hạ Bảo Châu giật giật: “Cái này… là gì?”
“Cũng giống như ngày hôm qua.” Tống Vy trả lời.
Hạ Bảo Châu hít một hơi thật sâu: “Thế mà người đưa món đồ chơi này cũng tới đây sao?”
“Ừ, thậm chí tớ nghi rằng ngày mai, lúc tớ tham gia thi đấu thì vẫn sẽ nhận được.” Cặp mắt nguy hiểm của Tống Vy nheo lại.
“Chuyện ngày mai thì mai lại nói nhưng bây giờ cậu… xử lí cái này thế nào?” Hạ Bảo Châu chỉ chiếc hộp trong tay cô.
Tống Vy mấp máy đôi môi đỏ: “Vứt.”
“Không xem bên trong có gì sao?” Hạ Bảo Châu hỏi.
Sắc mặt Tống Vy lạnh lùng như băng: “Không cần, bưu phẩm hôm qua là đồ này vậy hiển nhiên món bên trong chẳng phải thứ tốt lành, mắt không thấy lòng không bị hù.”
“Cậu nói cũng đúng nhưng tớ vẫn muốn xem bên trong là gì.” Hạ Bảo Châu cười hì hì.
Tống Vy nhíu mày: “Cậu không sợ?”
“Có chứ nhưng con người kì lạ như thế đó, dù sợ nhưng lòng vẫn tò mò, muốn tìm thực hư.” Hạ Bảo Châu nhún vai.
Tống Vy đưa hộp cho cô ấy: “Vậy cậu xem đi, sau khi xem thì nói cho tớ biết bên trong có gì.”
“Ừm.” Hạ Bảo Châu nhận lấy, gật đầu lia lịa.
Tống Vy thấy cô muốn xé hộp bèn vội cản lại: “Chờ đã, hai đứa bé còn ở đây, đợi chúng tớ đi rồi xem.”
“Cậu nói đúng.” Hạ Bảo Châu dừng tay lại.
Tống Vy giữ chặt tay hai đứa nhỏ: “Vậy cậu xem xong thì ra nhé, chúng ta ở trên xe chờ cậu.”
Nói rồi, cô kéo hai đứa ra khỏi phòng nghỉ.
Đợi trên xe tầm nửa tiếng, Hạ Bảo Châu mới khoan thai bước đến, sắc mặt đen không thể tả.
Tống Vy nheo mắt lại, trầm giọng hỏi: “Sao vậy, có phải đồ bên trong rất đáng sợ không?”
“Cũng không hẳn, thứ bên trong tốt hơn nhiều so với ngày hôm qua.” Hạ Bảo Châu đóng cửa lại rồi đáp.
Tống Vy nhìn cô ấy: “Vậy rốt cuộc bên trong là thứ gì?”
Hạ Bảo Châu không trả lời, chỉ nhìn hai đứa trẻ.
Tống Vy thấy thế bèn che kín hai tai Tống Dĩnh Nhi.
Còn về Hải Dương, cô cũng không cưỡng ép.
Hải Dương đã biết chuyện xác con mèo ngày hôm qua, nay nghe thì cũng bình thường.
Mà qua hôm nay, cô đã biết năng lực chịu đựng vượt xa sự tưởng tượng của mình.