Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 271

Tống Dĩnh Nhi cúi gằm cái đầu nhỏ: “Bởi vì ngày mai mẹ còn có cuộc thi, không có thời gian đi tham gia cuộc họp phụ huynh, cho nên con mới không nói.”

“Chẳng trách Dĩnh Nhi cả chặng đường đều có chút rầu rĩ không vui.” Tống Hải Dương sờ cằm gật gù.

Tống Vy há miệng, có hơi không nói thành lời.

Phải, cô ngày mai còn có thi đấu, căn bản không đi được.

Nhưng cuộc họp phụ huynh của con, cô cũng không thể không đi…

Nghĩ đến đây, Tống Vy có hơi rối rắm mà cắn môi, sau đó khuỵu người xuống, giữ gương mặt của cô bé: “Bảo bối, hay mà mẹ ngày mai không đi tham gia cuộc thi, cùng con đi…”

“Không được!” Đường Hạo Tuấn cắt ngang lời của cô, từ trên sô pha đứng dậy: “Ngày mai là bán kết, rất quan trọng, em không thể bỏ quyền, một khi bỏ quyền thì em không thể tham gia cuộc thi đấu quốc tế, đây là ước mơ của em, không phải sao? Cũng là bước đầu tiên để em nổi tiếng ở nước ngoài.”

Tống Vy cũng đứng dậy: “Tôi biết, nhưng cuộc họp phụ huynh cũng rất quan trọng.”

Bởi vì hai đứa trẻ không có ba, cho nên cô từng thề, phải cố gắng ở bên hai đứa trẻ, sẽ không bỏ lỡ bất kỳ sự kiện quan trọng nào của hai đứa trẻ.

Cô không thể nuốt lời!

“Cuộc họp phụ huynh là rất quan trọng, nhưng cũng không nhất thiết phải là em đi mới được, vừa rồi Dĩnh Nhi đã nói kêu tôi đi, mà lần trước hoạt động ba và con ở khu vui chơi cũng là tôi đi, cô giáo của bọn trẻ cũng biết tôi, em yên tâm đi tham gia cuộc thi đi.” Đường Hạo Tuấn xoa đầu của Tống Dĩnh Nhi, nhìn Tống Vy nói.

Tống Hải Dương gật đầu, cũng rất tán thành: “Đúng thế mẹ, mẹ đi thi đấu đi, ngày mai con đi với chú Đường.’ “Nhưng mà…” Tống Vy siết chặt bàn tay, còn muốn nói gì đó nữa.

Đường Hạo Tuấn lại cắt ngang lời của cô: “Em cho dù ngày mai đi họp phụ huynh, bỏ lỡ cuộc thi đấu, em sau này cũng sẽ luôn sống trong hối hận.”

“Chú Đường nói đúng, mẹ cố gắng thi đấu, Dĩnh Nhi sẽ không trách mẹ.” Tống Dĩnh Nhi kéo góc áo của Tống Vy, cười hi hi nhìn cô.

Đối mặt với sự thông cảm của hai đứa trẻ, lời khuyên chân thành của Đường Hạo Tuấn, khóe môi của Tống Vy mấp máy, cuối cùng đã thỏa hiệp.

Cô đầu tiên là thở dài, sau đó cúi người với Đường Hạo Tuấn: “Tôi biết rồi, vậy ngày mai hai đứa trẻ nhờ cả vào Sếp Đường rồi.”

“Không có gì.” Đường Hạo Tuấn xua tay.

Tống Hải Dương kéo Tống Dĩnh Nhi: “Mẹ, chú Đường nói có việc tìm mẹ, con với Dĩnh Nhi về phòng trước.”

Nói xong, hai đứa trẻ chạy mất.

Trong phòng khách chỉ còn lại Tống Vy và Đường Hạo Tuấn, Tống Vy rót ly nước cho anh: “Sếp Đường, tìm tôi có việc gì sao?”

Đường Hạo Tuấn nhận lấy ly nước nhấp một ngụm: “Em về phòng thay đồ, sấy khô tóc trước rồi nói tiếp.”

“Hả?” Tống Vy cúi đầu nhìn mình, gương mặt nhỏ bỗng đỏ ửng.

Đồ ngủ cô mặc trên người tuy không lộ, nhưng bởi vì là lụa, cho nên có hơi trong suốt, đường nét của nội y bên trong đều hiện ra.

Mà cô vừa rồi vậy mà dùng bộ dạng như này để anh nhìn lâu như thế!

“Xin lỗi, tôi bây giờ đi thay.” Tống Vy ngại ngùng mím chặt môi, nhanh chóng chui vào trong phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK