CHƯƠNG 394
“Ra là cái ông già đó!” Thầy Dylan vừa nghe thấy thầy của Tống Vy là Mercedes, vẻ mặt vốn đang tươi cười lập tức chuyển sang chán ghét cùng cực. Sau đó hừ một tiếng rồi quay người rời đi.
Sự thay đổi này quá nhanh chóng, khiến Tống Vy có chút hoang mang: “Làm sao vậy, sao thầy Dylan lại tức giận bỏ đi?”
Nghe thấy cô lẩm bẩm, Đường Hạo Tuấn cúi người ghé sát vào tai cô giải thích: “Thầy Dylan và thầy của em là tình địch hồi còn trẻ, ngứa mắt lẫn nhau.”
“Là vậy ư?” Đôi mắt Tống Vy trừng to không dám tin.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Là thật đấy.”
Khóe miệng Tống Vy co giật.
Được rồi, nếu như anh đã nói như vậy thì chắc là thật rồi.
Không ngờ thầy và thầy Dylan còn có ân oán như vậy, mà học trò cô đây lại chẳng hề biết. Chả trách thầy đều giữ liên lạc với các bậc thầy khác, chỉ mỗi thầy Dylan là không, hóa ra là vì vậy.
“Vậy ban nãy thầy Dylan đột nhiên bỏ đi, có phải vì thầy tôi, nên không muốn thấy tôi nữa không?” Tống Vy nhìn theo hướng thầy Dylan rời đi, hỏi với giọng hơi lo lắng bất an.
Đường Hạo Tuấn sửa sang lại tay áo vừa bị cô túm nhăn nhúm: “Không đâu, thầy Dylan không phải kiểu người giận cá chém thớt.”
“Vậy sao?” Tống Vy gật đầu, nhưng trong lòng vẫn có hơi lo lắng.
Bờ môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mấp máy, đang định nói gì đó thì một nhân viên phục vụ đi tới: “Tổng giám đốc Đường.”
“Có chuyện gì vậy?” Đường Hạo Tuấn trả lời với vẻ mặt lạnh nhạt.
Nhân viên phục vụ cung kính trả lời: “Có một cô gái họ Lâm tìm anh, mời anh đi tới phòng nghỉ ngơi một chuyến.”
“Họ Lâm? Đó không phải là cô Lâm Giai Nhi sao?” Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn rồi nói.
Đường Hạo Tuấn nhíu chặt mày: “Tôi biết rồi, cô đi trước đi.”
Nhân viên phục vụ khom lưng chào, rồi quay người rời đi.
Đường Hạo Tuấn đút tay vào túi quần: “Tôi qua đó một lúc đã.”
“Được.” Tống Vy miễn cưỡng nhếch khóe miệng, đáp lời.
Đường Hạo Tuấn cất bước đi về phía phòng nghỉ ngơi.
Tống Vy nhìn bóng lưng anh rời đi, ánh mắt ảm đạm rũ xuống, sau đó cũng xoay người đi về phía nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh, Tống Vy vừa đi ra khỏi phòng, tới trước bồn rửa dặm lại lớp trang điểm thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài cửa.
“Tiểu Lệ, ban nãy cô thực sự nhìn thấy người mới tới đó vào phòng nghỉ của tổng giám đốc Đường sao?”
“Đúng mà, tôi nhìn rõ ràng luôn đấy. Kể ra thì cái người mới tới trông cũng hơi quen mắt, hình như đã từng gặp ở đâu đó rồi… À, tôi nhớ ra rồi, chính là cái cô Tống Huyền đợt trước từng đạo nhái đó!”