Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1536

“Không hỏi, với sự thông minh của em, lấy được điện thoại không kỳ quái.” Đường Hạo Tuấn nhìn cô: “Điều anh muốn biết nhất hiện tại chính là em đang ở đâu?”

“Em không biết mình ở đâu.” Tống Vy lắc đầu, lặp lại câu trả lời đã nói với Trình Hiệp.

Đường Hạo Tuấn híp mắt: “Không sao, anh ghi lại số điện thoại này, anh kêu Hải Dương tra định vị.”

“Dạ.” Tống Vy gật đầu.

Thời gian sau đó, hai người lại nói một lát, liền cúp video.

Vì Tống Vy phải trả điện thoại về, không thể cứ nói mãi, một khi lượng pin điện thoại quá thấp, cũng sẽ khiến Lâm Giai Nhi chú ý.

Dù sao Lâm Giai Nhi là chủ nhân điện thoại, không thể nào không biết pin còn bao nhiêu.

Đồng thời, điện thoại cũng không thể không trả lại.

Đường Hạo Minh đã nói, mắt của Lâm Giai Nhi là mất ánh sáng gián tiếp, lỡ sáng tỉnh lại, mắt Lâm Giai Nhi khôi phục, tìm không thấy điện thoại, cũng sẽ xảy ra chuyện.

Cô đã liên lạc được với Hạo Tuấn, Hạo Tuấn sẽ căn cứ số điện thoại của Lâm Giai Nhi định vị, vậy là đủ rồi, mục đích của cô đã đạt được rồi.

Cho nên điện thoại đương nhiên cũng không cần giữ lại bên người.

Tống Vy vội xóa zalo Đường Hạo Tuấn, cũng xóa ghi chép cuộc gọi, xóa xong tất cả dấu vết, nhìn lượng pin.

Thấy lượng pin còn 51%, cô thở phào một hơi.

Chỉ dùng 7%, vấn đề không lớn.

Tống Vy vỗ ngực, tắt điện thoại, lại ra khỏi phòng, chuẩn bị lén vào phòng Lâm Giai Nhi lần nữa, trả điện thoại về dưới giường.

Cùng lúc này, trên du thuyền.

Đường Hạo Tuấn nhìn màn hình điện thoại tối đen, nhìn thật lâu, nhìn từ lúc ngừng video nhìn đến bây giờ.

Trình Hiệp biết, đây là tổng giám đốc đang hồi tưởng lại cuộc gọi với bà chủ vừa rồi.

Nhưng dù có nhớ nhung, cũng phải cắt ngang.

“Tổng giám đốc, có thu hồi đội điều tra phái ra không?” Trình Hiệp hỏi.

Hiện tại đã liên lạc được với bà chủ rồi, đội điều tra đó đương nhiên không cần lại đi điều tra các đảo nữa.

Còn không bằng triệu hồi quay về, cùng tiến công vào hải đảo của Đường Hạo Minh, như vậy xác xuất cứu bà chủ ra không phải lớn hơn nhiều sao?

Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu: “Thu về, nhưng đừng trực tiếp về du thuyền, kêu họ chờ ở khu sương mù.”

Máy bay của Đường Hạo Minh biến mất mấy lần ở khu sương mù, chứng minh hải đảo của anh ta nhất định ở vùng biển phía sau khu sương mù.

“Vâng, vậy cậu chủ nhỏ…”

“Để tôi liên lạc Hải Dương.” Đường Hạo Tuấn nói, gọi điện cho Tống Hải Dương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK