Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 933

Dù gì cũng xảy ra chuyện như vậy, nếu không chia tay thì Mạnh Ngọc chẳng đáng làm đàn ông.

Thấy thái độ hờ hững của Đường Hạo Tuấn, Mạnh Ngọc nhất thời không biết phải nói gì.

Anh im lặng một lúc, rồi hỏi: “Hạo Tuấn, cậu định xử trí Giai Nhi thế nào?”

Câu hỏi này đã khiến Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại: “Cậu muốn cầu xin giúp cô ta?”

Mạnh Ngọc bị nói trúng tim đen, nên hơi xấu hổ cúi đầu: “Cứ cho là thế đi, dù không còn tình yêu nữa thì cũng còn tình bạn, nên tôi không thể mặc kệ cô ấy được.”

Đường Hạo Tuấn không nói gì, mà chỉ nhìn chằm chằm Mạnh Ngọc, khiến người khác không đoán ra được trong lòng anh đang nghĩ gì.

Bị nhìn chằm chằm như thế, Mạnh Ngọc càng áp lực gấp bội, trán toát mồ hôi, giờ Đường Hạo Tuấn mới lên tiếng: “Tôi chỉ có thể nói, tôi sẽ không lấy mạng cô ta.”

Mắt Mạnh Ngọc bỗng thu nhỏ lại, cả người cứng đờ.

Ý Đường Hạo Tuấn là, sẽ không lấy mạng Lâm Giai Nhi, nhưng sẽ xử mạnh tay cô ta.

Còn mạnh đến cỡ nào, nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo không chút tình cảm của Hạo Tuấn, Mạnh Ngọc đã biết rất rõ, chắc chắn kết quả sẽ là điều mà anh không dám nghĩ tới.

“Hạo Tuấn…”

“Được rồi, cậu ra ngoài đi.” Đường Hạo Tuấn xua tay, hạ lệnh đuổi khách.

Mạnh Ngọc mấp máy môi, như vẫn muốn nói gì đó, nhưng thấy gương mặt lạnh lùng của Đường Hạo Tuấn, cuối cùng vẫn không nói gì cả, mà thở dài, xoay người rời đi.

Đường Hạo Tuấn thấy anh ta rời đi, thì nhắm mắt lại, nằm xuống giường lần nữa.

Đầu anh vẫn còn hơi mơ màng, là di chứng của thuốc mê, nên anh cần phải nghỉ ngơi một lúc mới được.

Đường Hạo Tuấn ngủ đến chiều, cả người mới hoàn toàn bình phục, rồi xuất viện, đi tới khách sạn.

Anh không đi tìm Lâm Giai Nhi, mà đi gặp người phụ nữ tối qua trước.

Người phụ nữ vốn bị nhốt lại đã rất sợ hãi rồi, lúc nhìn thấy Đường Hạo Tuấn xuất hiện, cô ta càng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.

“Tổng… tổng giám đốc Đường.” Người phụ nữ run rẩy gọi.

Đường Hạo Tuấn mặt không cảm xúc nhìn cô: “Lâm Giai Nhi đã cho cô bao nhiêu tiền?”

Người phụ nữ hiểu ý cả anh, nên quỳ xuống cầu xin ngay: “Tổng giám đốc Đường, tôi biết sai rồi, tôi không nên nhất thời tham lam chút tiền đó, mà làm việc giúp cô Lâm, tôi xin lỗi, mong anh bỏ qua cho tôi được không, sau này tôi sẽ không dám nữa.”

Dứt lời, cô ta quỳ tới chỗ Đường Hạo Tuấn, định ôm đùi anh.

Nhưng Đường Hạo Tuấn đã sớm đoán trước, nên đá cô ta ra ngay.

Người phụ nữ nằm dưới sàn như tấm giẻ rách, mặt mày sợ hãi: “Tổng giám đốc Đường…”

“Cô nghe không hiểu lời tôi mới nói đúng không, Lâm Giai Nhi đã cho cô bao nhiêu tiền?” Đường Hạo Tuấn nhìn chằm chằm người phụ nữ bằng cặp mắt sát ý.

Người phụ nữ run rẩy, không dám khóc nữa, vội đáp: “Chín… chín trăm triệu.”

Nghe thấy con số này, Đường Hạo Tuấn cười khẩy: “Chỉ chín trăm triệu mà cô đã giúp cô ta gánh tội bỏ thuốc, cô thật rẻ tiền, cô có từng nghĩ rằng, cô không những không lấy được chín trăm triệu, mà ngay cả mạng cũng chẳng còn không?”

Người phụ nữ hít ngụm khí lạnh, cả người sợ đến phát ngốc: “Tổng… tổng giám đốc Đường, anh định giết tôi ư?”

“Cô dám tính kế tôi, cô tưởng tôi sẽ bỏ qua cho cô à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK