CHƯƠNG 110: NGHỈ VIỆC
“Không, được mẹ tôi cứu kịp thời.” Tống Vy lắc đầu.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi.” Bàn tay đang nắm lấy vai cô của Kiều Phàm buông ra.
Tống Vy nhìn thời gian: “Không còn sớm nữa, tôi về đây.”
“Tôi đưa em về.” Kiều Phàm cầm chìa khoá xe lên.
Tống Vy xua tay: “Không cần, anh vẫn chưa tan làm, tôi tự về là được rồi.”
Thấy cô cố chấp như vậy, Kiều Phàm cũng đành thôi, đặt chìa khoá xe về lại chỗ cũ: “Được rồi, khi nào về đến nhà thì gọi cho tôi nhé.”
“Ừm.” Tống Vy mỉm cười đáp lại, đứng dậy rời khỏi phòng khám của anh ta.
Cô vừa đi, Kiều Phàm lạnh mặt cầm điện thoại lên gọi đi.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, anh ta phẫn nộ hét lên với người ở đầu dây bên kia: “Không phải tôi đã nói không được làm hại Vy Vy nữa rồi sao? Hôm qua suýt chút nữa cô đã lấy mạng cô ấy, tôi còn chưa tính sổ với cô mà hôm nay cô lại làm nữa, nếu có lần sau chắc chắn tôi sẽ vạch trần cô!”
“Tôi biết rồi, anh yên tâm, thời gian tới tôi sẽ không ra tay với cô ta nữa, dù sao Hạo Tuấn cũng đang điều tra tôi, tôi không muốn bị anh ấy tra ra. Nhưng tốt nhất anh hãy nói rõ với Tống Vy để cô ta tránh xa Hạo Tuấn của tôi một chút, nếu không lần sau cô ta sẽ không may mắn vậy đâu.”
Nói xong, người phụ nữ ở đầu dây bên kia điện thoại lập tức cúp máy.
Kiều Phàm bỏ điện thoại xuống, vẻ mặt u ám, nhìn dãy số không được lưu tên trên màn hình, đáy mắt anh ta thoáng qua một tia đỏ ngầu, chỉ lướt nhanh rồi biến mất.
Một lúc sau, anh ta đẩy gọng kính lên, trấn tĩnh lại, tìm số của Lưu Mộng rồi gọi cho bà: “Bác gái ạ, cháu muốn nói với bác chuyện về Vy Vy…”
“Được, tôi biết rồi, khi nào Vy Vy về, tôi sẽ trao đổi với con bé.” Lưu Mộng nghe đề nghị của Kiều Phàm, liên tục gật đầu.
Nửa tiếng sau, Tống Vy về tới nhà.
Lưu Mộng vỗ vào vị trí bên cạnh mình: “Con gái, lại đây ngồi đi!”
Tống Vy bỏ túi xuống, bước lại ngồi: “Có chuyện gì vậy mẹ?”
“Vy Vy, con ra nước ngoài với mẹ được không?” Lưu Mộng nhìn cô.
Tống Vy sửng sốt: “Sự tự nhiên mẹ lại bảo con ra nước ngoài cùng mẹ vậy?”
“Những chuyện xảy ra mấy ngày này thực sự khiến mẹ sợ hãi, con ở lại trong nước quá nguy hiểm, ở nước ngoài sẽ an toàn hơn.” Lưu Mộng giải thích.
Tống Vy cụp mắt: “Không được, con không thể đi với mẹ.”
“Sao vậy? Con không nỡ rời xa Đường Hạo Tuấn à?” Lưu Mộng nghiêm mặt, có chút không vui.
Tống Vy dở khóc dở cười: “Không phải, con đã hứa với thầy sẽ trở nên nổi tiếng ở trong nước, nếu bây giờ con đi chẳng phải sẽ không thực hiện được lời đã hứa với thầy sao?”
“Không phải bây giờ con đã nổi tiếng rồi sao? Sự thành công của Dục Hoả Trùng Sinh đã khiến con trở thành một nhà thiết kế có tiếng rồi.”
“Chỉ vậy thôi làm sao đủ ạ? Danh tiếng còn kém xa so với thân phận Mina này. Thầy nói chỉ cần thành tựu của con ở trong nước ngang bằng với khi là Mina thì sẽ đề cử con tham gia Hiệp hội thiết kế. Mẹ à, đây là ước mơ của con, con không muốn từ bỏ.”
Tống Vy cầm tay Lưu Mộng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Thấy con gái như vậy, Lưu Mộng mấp máy môi nhưng không nói được lời bảo cô phải đi. Bà thở dài thườn thượt: “Nhưng sự an toàn của con thì sao?”
Tống Vy rũ mắt mỉm cười, trong lòng cũng không chắc chắn lắm: “Chỉ cần tránh xa Tổng Giám đốc Đường một chút chắc sẽ không sao đâu ạ.”
“Hy vọng thế.” Lưu Mộng vỗ nhẹ mu bàn tay cô, vẻ mặt lo lắng.
Mấy ngày tiếp theo Tống Vy không gặp bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào, mọi thứ đều êm đềm.
Xem ra người phía sau đã tạm thời dừng tay, vì thế cuộc điều tra bên phía đồn cảnh sát cũng phải dừng lại giữa chừng.
Tống Vy không còn lựa chọn nào khác đành phải rút đơn kiện.
Dù sao không rút đơn cũng không tra được gì.
Đến tập đoàn Đường Thị, Tống Vy đẩy cửa phòng làm việc của mình, sau khi lau bụi trên bàn, cô bật máy tính lên, chuẩn bị in đơn xin nghỉ việc.
Lúc này một nhà thiết kế ôm một chồng bản thảo cần xét duyệt tới chỗ cô: “Nhà thiết kế Tống, cô đã khoẻ chưa?”
“Tôi khoẻ rồi.” Tống Vy mỉm cười đáp lại.
Vốn dĩ cô chỉ xin nghỉ phép hai ngày, nhưng vì hai lần gặp tai nạn đó nên Đường Hạo Tuấn đã cho cô nghỉ thêm vài ngày với lý do nghỉ ốm để cô được nghỉ ngơi thêm.
“Vậy thì tốt rồi, chúc mừng cô nhé, chuyện vui nhân đôi.”
“Sao lại chuyện vui nhân đôi?” Tống Vy khó hiểu.
Cô gái kia giơ hai ngón tay lên: “Khỏi bệnh và được thăng chức!”
“Thăng chức?” Tống Vy ngạc nhiên.
Cô gái kia gật đầu: “Đúng thế, chiều qua trợ lý Trình nói với chúng tôi, sau này cô sẽ là Chủ nhiệm thiết kế , khi nào cô quay lại làm việc sẽ lập tức vào vị trí, lẽ nào bộ phận nhân sự không thông báo cho cô?”
Nghe vậy, Tống Vy mím môi.
Nhà thiết kế kia nhìn cô với vẻ không hiểu: “Cô không vui sao?”
Tống Vy không trả lời, đứng dậy cầm đơn xin nghỉ vừa in ra lên: “Phiền cô tránh ra một chút, tôi cần gặp Tổng Giám đốc .”
“Ồ.” Nhà thiết kế ấy nhanh chóng lùi lại một bước, nhường đường cho cô.
Tống Vy nói tiếng cảm ơn rồi sải bước ra khỏi phòng thiết kế, đi lên tầng cao nhất.
“Trợ lý Trình.” Vừa ra khỏi thang máy, Tống Vy đã thấy Trình Hiệp đi ra khỏi văn phòng trợ lý, cô vội gọi anh ta lại.
Trình Hiệp dừng bước, quay đầu nhìn lại: “Nhà thiết kế Tống, cô đi làm rồi à?”
Tống Vy hỏi: “Tổng Giám đốc Đường có ở văn phòng không?”
“Có đó.” Trình Hiệp gật đầu.
Tống Vy ôm đơn xin nghỉ trước ngực: “Vậy phiền trợ lý Trình báo với Tổng Giám đốc Đường một tiếng, tôi muốn gặp anh ấy.”
“Được, cô chờ chút.” Trình Hiệp đáp lại rồi đi vào văn phòng Tổng Giám đốc.
Một phút sau Trình Hiệp đi ra: “Sếp bảo cô vào đi.”
“Cảm ơn.” Tống Vy mỉm cười cảm kích rồi đi qua anh ta.
“Tổng Giám đốc Đường.” Phàm gọi người đàn ông ngồi phía sau bàn làm việc.
Người đàn ông ngẩng đầu: “Em đến đúng lúc lắm, đây là hợp đồng thăng chức bộ phận nhân sự soạn thảo ngày hôm qua, em xem đãi ngộ có vấn đề gì không, nếu không có vấn đề thì tôi sẽ…”
“Thưa Tổng Giám đốc!” Tống Vy cắn môi, ngắt lời anh với vẻ phức tạp: “Tôi đến tìm anh cũng là vì chuyện này.”
“Hử?” Đường Hạo Tuấn nhướng mày.
Tống Vy hít sâu một hơi, đưa đơn xin nghỉ lên bằng cả hai tay.
Đường Hạo Tuấn cụp mắt, đồng tử đột nhiên co lại, hơi thở toàn thân trở nên trầm thấp: “Em muốn nghỉ việc?”
“Vâng, mong anh đồng ý!” Tống Vy siết chặt tay.
Đường Hạo Tuấn mím môi thành một đường thẳng, lạnh lùng nhìn cô: “Lý do là gì?”
Tống Vy hơi cúi đầu: “Lúc đầu tôi đến Đường Thị là vì thời gian làm việc một tháng, bây giờ đã hết một tháng, tôi cũng nên đi rồi.”
Nghe vậy vẻ mặt Đường Hạo Tuấn dịu đi rất nhiều: “Ban đầu nói một tháng chỉ là thời gian kiểm tra em thôi, mà sự thành công của Dục Hoả Trùng Sinh đã nói lên em vô cùng phù hợp, em hoàn toàn có tư cách tiếp tục ở lại.”
“Xin lỗi Tổng Giám đốc Đường, tôi vẫn muốn đi.” Tống Vy giật giật khoé miệng.
Đường Hạo Tuấn nhíu chặt lông mày: “Tại sao?”
Tống Vy ngước mắt nhìn anh: “Vì tiếp tục ở lại sẽ khiến tôi rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Tổng Giám đốc Đường vẫn chưa quên chuyện mấy ngày trước đúng không?”
Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mấp máy, thật lâu sau anh mới nói: “Chưa.”
“Vậy anh nghĩ tôi ở lại sẽ không chướng mắt người đó sao?” Cô cười khổ.
Đường Hạo Tuấn nhéo đầu mày: “Xin lỗi…”
“Anh không cần xin lỗi tôi, anh không sai, là người đó sai!” Tống Vy lắc đầu: “Sở dĩ tôi kiên quyết rời đi, ngoài việc bảo toàn tính mạng, điều quan trọng nhất là tôi không muốn hai con của mình cũng gặp nguy hiểm, mong anh hiểu cho!”
Đường Hạo Tuấn cụp mắt, che đi vẻ thất vọng, giọng anh hơi khàn: “Được, tôi đồng ý.”
Sau đó anh cầm bút lên, ký tên vào đơn xin từ chức của cô.