CHƯƠNG 1189
“Cái gì?” Tống Vy cau mày: “Muốn chôn cạnh mẹ? Nằm mơ, khi còn sống ông ta có lỗi với mẹ, chết rồi chẳng lẽ còn muốn vãn hồi?”
Đường Hạo Tuấn cũng cảm thấy Tống Huy Khanh có chút vô sỉ.
Tống Kim lại lắc đầu: “Không phải, ông ta không phải có ý này, ông ta nói, ông ta muốn bồi tội với mẹ, chôn ông ta cạnh mẹ, thì có thể lúc nào cũng bồi tội với mẹ.”
“Hừ, chị thấy đây chỉ là lời nói thoái thác của ông ta, ông ta sợ chị không muốn làm theo lời ông ta, cho nên mới cố ý nói vậy.” Tống Vy hừ lạnh một tiếng.
Tống Kim nhìn sang cô: “Vậy chị, chúng ta rốt cuộc có làm theo lời ông ta không?”
Tống Vy trầm mặc.
Đường Hạo Tuấn đút vào tay vào túi: “Làm theo ông ta đi.”
Tống Vy ngẩng đầu nhìn anh.
Tống Kim cũng vậy.
Đường Hạo Tuấn cong môi cười: “Ông ta không phải muốn bồi tội sao? Cứ để ông ta làm, anh nghĩ mẹ vợ cũng rất muốn xử lý ông ta.”
Nghe vậy, Tống Vy cũng bị chọc cười: “Anh nói đúng, vậy thì làm theo ông ta đi, sau này để mẹ bắt nạt ông ta mỗi ngày.”
“Được.” Tống Kim cũng cười.
Tống Vy lại hỏi: “Ngoài trừ điều này, ông ta còn nói gì?”
Tống Kim gật đầu: “Ông ta còn nói điều ông ta nuối tiếc nhất là không thể nghe thấy chúng ta gọi ông ta một tiếng ba, không nghe thấy Dĩnh Nhi và Hải Dương gọi ông ngoại.”
Tống Vy bĩu môi: “Còn sao?”
“Hết rồi, nhưng ông ta đưa em cái này.” Tống Kim cầm vật ban nãy mình vuốt ve ra, là một chiếc đồng hồ.
“Ông ta đưa đồng hồ cho em làm gì?” Tống Vy nghi hoặc hỏi.
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn rơi trên chiếc đồng hồ đó: “Đây là đồng hồ cơ cổ.”
“Ừ.” Tống Kim gật đầu: “Bảy năm trước, cũng là ngay vài tháng trước khi chúng ta bị ông ta đuổi ra khỏi nhà họ Tống, ngày sinh nhật em, em hỏi ông ta muốn chiếc đồng hồ thế này, vì nó rất đắt, ông ta không đồng ý, nhưng không nghĩ tới, ông ta vừa rồi lại vẫn tặng cho em.”
Quà sinh nhật cách bảy năm, khiến cậu vừa kinh ngạc, lại cảm thấy phức tạp.
Kinh ngạc bảy năm rồi, Tống Huy Khanh vẫn còn nhớ.
Phức tạp Tống Huy Khanh không phải chán ghét cậu và chị như vậy sao? Tại sao còn mua tặng cậu.
Đường Hạo Tuấn cầm đồng hồ trên tay Tống Kim, cẩn thận nhìn: “Không phải đồng hồ mới, đã mua một khoảng thời gian rồi, Tống Huy Khanh tuổi này rồi, không hợp kiểu đồng hồ này, cho nên ông ta hẳn là mua tặng cậu.”
Tống Kim nhận đồng hồ: “Không sai, ông ta nói đồng hồ này mua vài tháng trước lúc tình cờ nhìn thấy, luôn muốn tặng cho em, nhưng không tìm thấy cơ hội, cho nên mới giữ lại đến giờ, ông ta còn xin lỗi em nữa.”
“Tại sao lại xin lỗi? Xin lỗi gì?” Tống Vy hỏi.
Tống Kim nhìn cô đáp: “Tống Huy Khanh nói, bảy năm trước lúc chị đến nhà họ Tống hỏi ông ta tiền phẫu thuật cho em, ông ta không phải cố ý không đưa, mà là ông ta căn bản không biết, Tô Thu không hề nói với ông ta, nếu ông ta biết, ông ta nhất định sẽ đưa, dù lúc đó ông ta không thích chị em mình, nhưng mình rốt cuộc là con ông ta, ông ta không thể mở to mắt nhìn em không có tiền phẫu thuật mà chết trên bàn mổ.”