Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 194

“Xin lỗi? Ai chấp nhận?” Mạc Vân tức giận đùng đùng lườm cô.

Tống Vy mím đôi môi đỏ: “Vậy cô muốn như thế nào?”

Mạc Vân cười âm hiểm chỉ vào đống bừa bãi trên đất: “Quỳ xuống đất, dùng tay dọn sạch số mảnh vỡ và rượu vang này thì tôi bỏ qua cho cô.”

Lần trước ở trong tiệm lễ phục bị người phụ nữ này dùng kế chơi một vố, mua một đống lễ phục về, sau khi xoẹt sạch tất cả các thẻ bị ông nội biết, ông nội không những cấm tục cô ta, còn giảm tiền tiêu vặt của cô ta xuống một nửa, khiến cô ta bị chị em trong giới chê cười.

Cục tức này cô ta thật sự khó mà nuốt trôi, nằm mơ cũng muốn trả thù, chỉ là cô ta mãi không tìm được cơ hội, cũng không dám đến Đường Thị, cho nên luôn đợi, cuối cùng tới tới tối nay, cô ta không sỉ nhục lại thì cô ta không phải họ Mạc!

Tống Vy nghe thấy yêu cầu của Mạc Vân, sắc mặt tối sầm, trong mắt vụt qua một tia lạnh, cũng tức giận rồi.

Quỳ dưới đất dùng tay dọn, điều này thật sự quá sỉ nhục người khác rồi.

Tống Vy hất tay của Mạc Vân ra, đột nhiên nhìn thấy vẻ đắc ý trong tay Mạc Vân, lập tức ý thức được cái gì đó, nheo mắt lại: “Cô cố ý?”

“Cái gì?” Mạc Vân xoa cổ tay.

Tống Vy siết chặt lòng bàn tay: “Cô cố ý nhảy ra để tôi va vào cô, cô muốn mượn cơ hội làm khó tôi phải không?”

Động tác trên cổ tay Mạc Vân bỗng khựng lại, trên mặt vụt qua tia hoảng loạn và chột dạ, ánh mắt càng trốn tránh không dám nhìn cô: “Cô nói linh tinh cái gì, ai cố ý chứ?”

Khi nói lời này, giọng nói của Mạc Vân rất lớn, giống như như thế có thể chứng minh sự trong sạch của mình.

Tuy nhiên theo Tống Vy nghe được, chẳng qua chỉ là cố ý già mồm mà thôi, khẽ cười lạnh: “Tôi rốt cuộc có phải nói linh tinh hay không, trong lòng cô Mạc rõ nhất, nể tình tối nay là bữa tiệc của ông cụ Mạc, tôi không so đo với cô, hơn nữa tôi cũng nói cho cô biết, muốn tôi quỳ xuống đất dọn sạch những thứ này, không thể nào!”

Nói xong những lời này, Tống Vy xoay người muốn đi.

Mạc Vân tức tối giậm chân: “Đứng lại, đây là nhà học Mạc, là địa bàn của tôi, ai cho cô đi chứ? Còn nữa, cô tốt nhất ngoan ngoãn làm theo những gì tôi nói, dọn sạch những thứ này, nếu không…”

“Nếu không cô muốn như thế nào?” Giọng nói lạnh lùng vô tình của đàn ông vang lên ở đằng sau cô ta, lạnh tới mức khiến cô ta không khỏi rùng mình, lập tức quay đầu lại.

Tiếng hét của cô ta khiến ông cụ Mạc vừa xuống lầu tưởng xảy ra chuyện gì, sau khi nhíu mày, chống gậy rảo bước đi tới tầng một, tách đám đông ra rồi đi qua: “Mấy người đang làm cái gì?”

“Ông Mạc.” Tống Vy thấy ông ta tới rồi, khẽ thở phào nhẹ nhõm, hơi cúi người chào hỏi ông ta.

Đường Hạo Tuấn cũng khẽ gật đầu: “Ông Mạc.”

Ông cụ Mạc nở nụ cười thân thiện đáp lại hai người, đang muốn nói một tiếng hoan nghênh đối với hai người.

Mạc Vân bật khóc, bộ dạng vô cùng ủy khuất đi tới bên cạnh anh ta, khoác cánh tay của ông ta: “Ông nội, bọn họ bắt nạt cháu!”

Cô ta chỉ vào Tống Vy và Đường Hạo Tuấn.

Tống Vy nhướn mày.

Đường Hạo Tuấn nheo mắt, rõ ràng cũng không ngờ Mạc Vân vậy mà lại ác nhân đi cáo trạng trước.

“Bắt nạt cháu?” Ông cụ Mạc vừa sờ đầu của Mạc Vân, vừa nghi hoặc nhìn Tống Vy và Đường Hạo Tuấn: “Bọn họ sao lại bắt nạt cháu chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK