CHƯƠNG 1283
Cô bé nhìn mẹ, lại nhìn về phía anh trai rời đi, cuối cùng cũng đuổi theo: “Anh ơi đợi em.”
Nhìn bóng dáng vội vàng của hai đứa trẻ, Tống Vy lắc đầu giở khóc giở cười, đi theo bọn trẻ.
Ngày hôm sau, Đường Hạo Tuấn đã tới bên này, cùng với Tống Vy tham gia cuộc thi.
Khi Tống Vy đến chỗ tổ chức cuộc thi, phát hiện ban giám khảo đã đổi hết người, đổi thành mấy đại sư thiết kế hàng đầu thế giới, mà một người trong đó chính là sư phụ của cô, đại sư Mercedes.
Tống Vy sớm đã biết vào vòng này, sư phụ sẽ tới, cho nên khi nhìn thấy, ngoài bất ngờ cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
“Thầy.” Trước khi bắt đầu thi, Tống Vy chủ động tìm tới Mercedes, ôm đối phương một chút: “Thầy dạo này vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn khỏe.” Đại sư Mercedes cười hiền từ gật đầu, sau đó cúi đầu nhìn bụng của cô: “Mấy tháng rồi?”
“6 tháng ạ.” Tống Vy sờ bụng, hạnh phúc trả lời.
Đại sư Mercedes cười ha ha nói: “Tốt tốt tốt, 6 tháng, không ảnh hưởng tới việc thi đấu của em.”
“Phải ạ.” Tống Vy đáp, sau đó nghĩ đến điều gì đó, cô hỏi: “Đúng rồi thầy, thầy đến đây từ khi nào, sao không liên lạc với em để em đi đón thầy.”
“Không cần, phía ban tổ chức có người đến đón, cho nên thầy không nói với em.” Đại sư Mercedes xua tay.
Tống Vy nhìn ông ta: “Vậy thầy ở đâu ạ?”
“Phía ban tổ chức đã sắp xếp phòng ở khách sạn.” Đại sư Mercedes trả lời.
Tống Vy lúc này mới yên tâm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
“Em bây giờ nói cho thầy biết, đối với vòng thi đấu tiếp theo, em có suy nghĩ gì chưa?”
Nghe thấy vấn đề này, nụ cười trên mặt Tống Vy nhạt đi không ít, sau đó nói ra vấn đề khó mà hiện nay mình gặp phải.
Đại sư Mercedes yên lặng nghe, nghe thấy những chỗ này, bèn chủ động đưa ra đề nghị cho cô.
Mãi đến khi đến giờ thi đấu, cuộc hướng dẫn này mới kết thúc.
Nhưng không thể không nói, có người đi trước chỉ cho lối đi sáng, Tống Vy cảm thấy mình quả thật đã thả lỏng không ít, cũng không mờ mịt như trước, đối với cuộc thi đấu tiếp theo, lại tràn ngập tự tin.
“Vy Vy, bên này.” Khi Tống Vy quay lại đại sảnh thi đấu thì nghe thấy tiếng của Trần Châu Ánh, nhìn về nơi phát ra âm thanh, Trần Châu Ánh đã ngồi trước bàn thi đấu của bọn họ, đang mỉm cười vẫy tay với cô.
Tống Vy cũng mỉm cười với cô ấy, sau đó đỡ bụng, cất bước đi tới.
Khi vừa đi tới giữa bàn, một cái chân đột nhiên chìa ra, ngáng ở trước mặt.
Tống Vy không chú ý dưới chân, cứ như vậy mà bị vấp, cơ thể chợt lảo đảo, gương mặt ngã hướng xuống mặt đất.
“Vy Vy!” Sắc mặt của Trần Châu Ánh thay đổi, hét lên một tiếng.
Tống Vy không đáp lại, chỉ hoảng sợ nhìn mặt đất, hai tay ôm chặt bụng.
Cô mang thai, nếu cô thật sự ngã như vậy, đứa trẻ trong bụng cô không chết trong bụng thì sẽ sinh non.
Mà đứa trẻ sinh non, các chức năng của cơ thể đều sẽ không tốt, thậm chí còn có thể chết yểu.
Ngay cả cơ thể mẹ, cũng sẽ chịu ảnh hưởng một mức độ tương ứng.
Tóm lại, một màn này, người trong đại sảnh đều bị dọa, Trần Châu Ánh còn lập tức đứng dậy, chạy về bên này, muốn đỡ Tống Vy.
Nhưng vị trí của cô ấy quá xa, cho dù chạy qua, Tống Vy cũng sớm đã ngã xuống đất rồi.