CHƯƠNG 484
Tống Hải Dương gật cái đầu nhỏ: “Biết ạ, lần đó trong phòng bệnh của ba nuôi, con nghe thấy giọng nói của cô ấy.”
Hóa ra là vậy.
Tống Vy hiểu ra, hơi nâng cằm lên: “Đúng vậy, cô ấy là dì Lâm vừa nãy.”
“Quan hệ giữa dì ấy và ba rất tốt ạ?” Tống Hải Dương ngẩng đầu lên nhìn cô rồi lại hỏi.
Tống Vy chần chừ một lúc rồi “ừ” một tiếng: “Là thanh mai trúc mã.”
“Ồ.” Tống Hải Dương siết nắm đấm nhỏ, tỏ vẻ đã biết.
Nhưng giây sau, cái miệng nhỏ của cậu lại bĩu ra: “Con không thích dì đó.”
“Vì sao?” Tống Vy nhìn cậu.
Nếu như cô nhớ không nhầm, đây đã là lần thứ hai Hải Dương nói không thích Lâm Giai Nhi rồi.
Lần thứ nhất cũng là ở phòng bệnh của Kiều Phàm.
Tống Hải Dương nhìn ra bên ngoài: “Cái dì đó không phải người tốt. Ban nãy lúc ở dưới tầng, ánh mắt dì đó nhìn con và Dĩnh Nhi rất lạnh lẽo, rất chán ghét. Dì ấy ghét con và Dĩnh Nhi.”
Nghe thấy lời này, Tống Vy lại không cảm thấy bất ngờ mấy, chỉ ngồi xuống ôm cậu bé vào trong lòng: “Rất bình thường thôi, bởi vì dì đó thích ba, cho nên mới không thích các con.”
Tống Hải Dương ngoan ngoãn dựa vào trong lòng cô: “Hóa ra là vậy, nhưng con cũng không thích ba gần gũi với dì đó.”
Tống Vy xoa đầu cậu bé: “Được rồi, đây là chuyện của người lớn, con là trẻ con, đừng có lo lắng làm gì, đi chơi với em gái đi, lát nữa giáo viên tới rồi.”
Hôm qua Đường Hạo Tuấn đã tìm được giáo viên giảng dạy học cho Tống Hải Dương rồi.
Hôm nay bắt đầu chính thức dạy học, hy vọng cậu nhóc có thể kiên trì.
Tống Hải Dương chạy về phòng tìm Tống Dĩnh Nhi.
Tống Vy không ở lại ban công lâu, dù sao cũng hơi lạnh, đứng một lúc thì về phòng.
Lúc này, dì Vương đi lên gọi xuống ăn cơm.
Tống Vy dẫn hai đứa trẻ xuống tầng ăn cơm, mà Đường Hạo Tuấn vẫn chưa về.
Đây là lần đầu tiên từ lúc ba mẹ con chuyển tới, ăn cơm không có Đường Hạo Tuấn, cảm thấy rất không quen.
Sau bữa cơm, giáo viên của Tống Hải Dương tới.
Tống Vy dẫn Tống Dĩnh Nhi ở trong phòng sách cùng nghe một lát, phát hiện thấy hơi đau đầu, vậy là bèn ra ngoài, chuẩn bị tắm rửa cho Tống Dĩnh Nhi đi ngủ.
Đợi tắm rửa cho Tống Dĩnh Nhi xong, cô đi ra thì nghe thấy tiếng động cơ ô tô bên ngoài biệt thự.
“Mẹ ơi, ba về rồi à?” Tống Dĩnh Nhi vừa nằm lên giường đã hỏi.
Tống Vy đắp chăn cho bé: “Chắc vậy, con ngủ đi, mẹ đi xem xem.”
“Dạ.” Tống Dĩnh Nhi ngoan ngoãn gật đầu.
Tống Vy hôn lên trán cô bé một cái, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, xuống dưới tầng.
Cô vừa xuống dưới tầng liền thấy Đường Hạo Tuấn đi vào phòng khách, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, lúc đi rõ ràng mặc áo vest, giờ lại không cánh mà bay.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Tống Vy thoáng động, đoán chừng chiếc áo vest đó đang ở chỗ Lâm Giai Nhi rồi.