Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1349

“Cậu là nghi ngờ, còn có những người khác được cài vào sao?” Sắc mặt của Mạnh Ngọc trở nên vô cùng khó coi.

Đường Hạo Tuấn nhếch môi: “Không sai, người này là nhằm vào mạng của dì Vương mà đến, nếu là tôi, tôi sẽ sắp xếp thêm vài người, ngộ nhỡ người này thất bại thì còn có một người tiếp theo bù vào.”

“Tôi biết rồi, tôi sẽ điều tra rõ.” Mạnh Ngọc nói với vẻ mặt nghiêm nghị.

Đường Hạo Tuấn không nói chuyện, nhìn thấy Mạnh Ngọc rút một bao thuốc ra, cũng muốn một điếu rồi châm lửa, lặng lẽ hút.

Anh đã rất lâu không hút thuốc rồi, từ sau khi Tống Vy mang thai thì không hút nữa.

Nhưng lần này, dì Vương suýt nữa xảy ra chuyện, khiến tâm trạng của anh rất tồi tệ.

Mạnh Ngọc cũng châm một điếu, đứng ở bên cạnh anh, cùng anh hút thuốc.

Một lát sau, hút hết điếu thuốc, điện thoại của Mạnh Ngọc đổ chuông.

Anh ta rút điện thoại ra xem: “Dạo gần đây bệnh viện tiếp nhận một bệnh nhân bệnh nặng, chắc là gọi tôi qua họp, thương lượng vấn đề phẫu thuật như thế nào, tôi qua đó trước.”

Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, ừ một tiếng.

Mạnh Ngọc ném đầu thuốc đi, nhấc chân rời đi.

Đường Hạo Tuấn lại ngây ra đó một lúc, nghe thấy trong phòng bệnh có động tĩnh, ý thức được dì Vương có thể tỉnh rồi, anh mở cửa đi vào.

“Cậu chủ.” Dì Vương có hơi suy nhược gọi anh một tiếng.

Đường Hạo Tuấn biết bà ta như vậy là do di chứng của thuốc mê, khẽ ấn tay: “Dì Vương dì nằm xuống đi, đừng ngồi dậy.”

Dì Vương nghe anh nói như vậy, cũng nằm trở lại: “Không biết làm sao, tôi đột nhiên cảm thấy cả người mất sức, đầu còn hơi choáng.”

“Dì bị người ta hạ thuốc mê.” Đường Hạo Tuấn ngồi ở bên cạnh giường bệnh đáp.

Dì Vương sửng sốt: “Thuốc mê?”

“Không sai.”

“Ai… ai hạ thuốc tôi? Tại sao muốn hạ thuốc mê một bà già như tôi?” Dì Vương mặt mày mờ mịt.

Bà ta không cho rằng một bà lão như mình có chỗ nào đáng để hạ thuốc mê, tóm lại không thể còn có ai nhìn trúng sắc đẹp của bà lão như bà ta nữa?

Vừa nghĩ tới khả năng này, dì Vương không nhịn được mà rùng mình.

Đường Hạo Tuấn không biết bà ta đang nghĩ điều gì, mấp máy môi khẽ nói: “Tạm thời còn chưa rõ, người đó đã đưa đến cục cảnh sát rồi, tin chắc rất nhanh sẽ có kết quả.”

Anh không định nói cho dì Vương, bà bị hạ thuốc mê là bởi vì có người muốn giết bà.

Dù sao tuổi tác lớn như vậy rồi, không chịu được kinh sợ, ngộ nhỡ bị dọa mà xảy ra chuyện không hay thì cũng không tốt, vẫn là giấu đi thì tốt hơn.

Dì Vương gật đầu, ý bảo đã biết: “Vậy được, đợi có kết quả, cậu chủ nhất định đừng tha cho người đó, vậy mà động tâm với một bà lão như tôi, thật là biến thái.”

Nghe thấy lời này, khóe miệng của Đường Hạo Tuấn giật giật, rõ ràng dì Vương đã hiểu lầm rồi, trong mắt vụt qua ý cười, nhanh chóng biến mất: “Được.”

Lúc này, con dâu của dì Vương đến rồi.

Đường Hạo Tuấn không có ở lại lâu, đứng dậy rời đi.

Trước khi đi, anh còn đặc biệt kêu người quản lý sắp xếp mấy vệ sĩ tới, canh ở cửa phòng bệnh của dì Vương, bảo vệ sự an toàn của dì Vương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK