Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 289

Cô cúp điện thoại, quay lại nói với phân hội trưởng: “Hội trưởng, bạn tôi mang đồ tới đây, một món đồ rất quan trọng.”

Lúc nói chuyện, ánh mắt của cô liếc nhìn Tống Huyền.

Phân hội trưởng nhìn thấy, cũng hiểu ý cô, sắc mặt nghiêm nghị, xua tay cho cô đi: “Đi đi, đi nhanh về nhanh.”

“Vâng.” Tống Vy trả lời, rồi nhanh chóng ra khỏi phòng làm việc.

Cô vừa đi, Tống Huyền đẩy xe lăn lên trước: “Phân hội trưởng, ông để cho cô ta đi như vậy, không sợ cô ta đi tìm người, giúp cô ta gian lận trong quá trình thi chung kết sao?”

Phân hội trưởng ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn cô ta: “Nhà thiết kế Tống có làm vậy không, tôi không biết, nhưng cô chắc chắn sẽ làm vậy.”

Ánh mắt Tống Huyền trở nên hoảng hốt, cô ta bắt đầu chột dạ: “Phân hội trưởng, tôi không hiểu ông đang nói gì.”

“Nếu như cô không hiểu thì tôi cũng nói thẳng, tôi nghe các nhà thiết kế trong giới nói, cô có rất nhiều tin đồn sao chép, chuyện này là thật đúng không?” Hội trưởng nheo mắt nhìn chằm chằm cô ta.

Hơi thở của Tống Huyền như ngưng lại, cô ta vô thức né tránh ánh mắt của phân hội trưởng: “Phân hội trưởng, chuyện này làm sao có thể là thật được, toàn những người chướng mắt thiết kế của tôi nên cố tình tung tin đồn để bôi nhọ tôi thôi.”

“Hóa ra là như vậy, xem ra tôi hiểu lầm cô rồi.” Phân hội trưởng gật đầu, bề ngoài thì làm như đã tin nhưng trong lòng thì đang cười khẩy.

Tin đồn giả sao?

Bên phía thiết kế Tống kia đã có chứng cứ rồi, còn có thể là giả sao?

Tống Huyền không hiểu phân hội trưởng đang nghĩ gì, tưởng rằng ông ta thật sự đã tin rồi, thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng không dám ở lại đây lâu, vội vàng xin ra ngoài: “Phân hội trưởng, tôi đã xem xong mẫu vật, cũng đã chụp ảnh lại rồi, tôi quay về nơi thi đấu trước đây.”

“Cô đi đi.” Phân hội trưởng xua tay.

Tống Huyền điều khiển xe lăn đi khỏi đó.

Thế nhưng vừa ra đến bên ngoài, đã gặp Tống Vy và Giang Hạ đang đi đến.

Giang Hạ cũng nhìn cô ta, bước nhanh lên phía trước, khoanh tay trước ngực, đứng từ trên cao nhìn xuống: “Úi, lâu lắm rồi không gặp, sao cô lại què quặt thế này?”

Tống Huyền nắm chặt lấy tay cầm của chiếc xe lăn: “Cô đến là để lấy tôi ra làm trò cười đúng không?”

“Uầy, cô nói đúng rồi đấy, tôi thật sự đến để cười cô đấy.” Giang Hạ vui vẻ đáp lời.

Tống Vy không nhịn được, che miệng rồi bật cười thành tiếng.

Nghe thấy cô cười, cả người Tống Huyền run lên: “Các… các cô…”

“Chúng tôi làm sao, phiền cô nói mọi chuyện cho rõ ràng, nếu đến việc ăn nói mà cô cũng không rõ ràng được thì đúng là sống uổng phí hơn hai mươi năm nay.” Giang Hạ ngoáy tai, châm chọc không chút nể nang.

Cả người Tống Huyền run lên bần bật, hai mắt cô ta đỏ ngầu như ngấm độc, nhìn chằm chằm về phía Giang Hạ.

Tống Vy nhìn thấy Tống Huyền như vậy, cũng không trêu đùa, cười cợt nữa, cô lấy lại vẻ nghiêm túc: “Được rồi, Giang Hạ, chúng ta không lãng phí thời gian với cô ta nữa. Hiện giờ cô ta đang bị thương, nhỡ cô ta giở trò gì rồi cố tình nói chúng ta hãm hại thì chúng ta cũng không nói rõ ràng ngay được đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK