Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 220

 

“Tớ hiểu rồi, cậu đi đi, tớ ở đây đợi cậu quay lại.” Tống Vy đứng dậy.

 

Cô nghĩ, đây có lẽ cũng là một cơ hội.

 

Một cơ hội khiến cho mối quan hệ của Hạ và Phàm được xoa dịu.

 

“Được rồi, vậy tớ đi đây.” Giang Hạ nói xong, cầm túi đi ra khỏi phòng bệnh.

 

Tống Vy đi theo cô ta đến bên ngoài cửa phòng bệnh, đến tận khi nhìn thấy cô ta biến mất ở góc hành lang, mới đóng cửa quay lại phòng bệnh.

 

Hai đứa bé vẫn còn đang khóc.

 

Tống Vy đi qua, hai tay lần lượt đặt lên vai hai đứa nhỏ: “Được rồi, đừng khóc nữa, lát nữa sẽ khóc khản cả cổ đó.”

 

Tống Hải Dường ngừng khóc, ngước đôi mắt đẫm lên lên nhìn cô: “Mẹ, ba nuôi sẽ không có chuyện gì chứ?”

 

Tống Dĩnh Nhi cũng thút tha thút thít nhìn cô.

 

Tống Vy xoa đầu hai đứa bé: “Không sao, yên tâm đi.”

 

Hai đứa bé tin tưởng cô, vội vàng gật đầu.

 

Lúc này, có người gõ cửa phòng bệnh.

 

Tống Vy bỏ tay ra khỏi đầu hai đứa nhỏ, quay người hỏi về phía cửa: “Ai thế?”

 

“Là tôi.” Bên ngoài cửa truyền đến một giọng nữ ấm áp.

 

Đồng tử của Tống Vy hơi co lại.

 

Là Lâm Giai Nhi!

 

Sao cô ta lại đến đây?

 

Không nghĩ nhiều, Tống Vy vừa kéo hai đứa bé đi vào nhà vệ sinh, vừa trả lời: “Đợi một chút, ra ngay đây.”

 

Nói xong, cô đẩy hai đứa bé vào nhà vệ sinh, dưới ánh mắt mơ hồ của hai đứa bé, hơi cúi người xuống nói: “Các con ngoan ngoãn ở trong này, không được lên tiếng, có được không?”

 

Ngày hôm qua ở biệt thự của Đường Hạo Tuấn, cô đã nhận ra, không thể để những người quen biết với Đường Hạo Tuấn phát hiện ra hai đứa bé, người phát hiện ra càng nhiều, thân phận của hai đứa bé sẽ càng nhanh bị lộ ra.

 

Đặc biệt là Lâm Giai Nhi, người sau này sẽ gả cho Đường Hạo Tuấn, cô càng không thể để cho Lâm Giai Nhi nhìn thấy.

 

“Tại sao?” Tống Hải Dương nhìn Tống Vy.

 

 

“Tôi nghe Ngọc nói bác sĩ Kiều bị tai nạn xe, vì vậy qua đây xem thế nào, muộn như vậy rồi, không làm phiền bác sĩ Kiều chứ?” Lâm Giai Nhi nhìn về phía sau cô.

 

“Không có, Phàm vẫn chưa tỉnh lại, cô Lâm vào đi.” Tống Vy buông tay nắm cửa ra, nghiêng người nhường đường cho Lâm Giai Nhi.

 

Lâm Giai Nhi gật đầu, nói tiếng cảm ơn sau đó đi vào.

 

Tống Vy đóng cửa lại, đi theo sau cô ta.

 

Lâm Giai Nhi đi thẳng đến giường bệnh, Tống Vy đi đến máy lọc nước ở trong góc để lấy nước.

 

Lấy nước xong, Tống Vy quay lại bên cạnh cạnh Lâm Giai Nhi, đưa cốc nước dùng một lần cho cô ta: “Cô Lâm, mời.”

 

“Cảm ơn.” Lâm Giai Nhi vội vàng mỉm cười, nhận lấy cốc nước, nhưng dưới đáy mắt vụt qua một tia chán ghét.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK