Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1080

Và Mạnh Ngọc cũng chờ cái ngày đó đến. Chỉ có như vậy, cảm giác tội lỗi và áy náy trong lòng anh ta mới có thể vơi bớt.

Lần này Dĩnh Nhi gặp chuyện không may khiến anh ta hiểu được hành động thả Giai Nhi của mình ngu ngốc đến mức nào, thậm chí còn liên lụy tới một đứa trẻ.

“Ôi…” Hốc mắt Mạnh Ngọc đỏ hoe.

Ở bên kia, Đường Hạo Tuấn và Tống Hải Dương đi vào phòng bệnh của Tống Dĩnh Nhi.

Thân thể nhỏ bé của Dĩnh Nhi nằm trên chiếc giường lớn, gần như bị vùi vào trong đó. Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào khỏe mạnh lúc bình thường giờ lại trở nên trắng bệch, khiến người ta thấy mà đau lòng.

Đường Hạo Tuấn đặt Tống Hải Dương xuống sofa, đi nhanh tới bên giường bệnh, cụp mắt xuống nhìn bé con đang nằm trên giường.

Đây là con gái ruột của anh.

Đường Hạo Tuấn cúi đầu hôn lên trán Tống Dĩnh Nhi. Đôi mắt trước giờ luôn lạnh lùng, lúc này lại tràn ngập tình thương của người ba dành cho con gái.

Trước ngày hôm nay, anh cũng yêu thương hai đứa bé này, nhưng vì tưởng rằng hai đứa không phải con ruột của mình nên tình thương ít nhiều vẫn chưa được trọn vẹn.

Còn bây giờ biết hai đứa bé là con ruột mình, anh cũng chẳng cần e dè tình thương của người làm ba dành cho chúng nữa. Anh nhất định sẽ yêu thương hai đứa hết mực, cho bọn trẻ những gì tốt nhất trên đời này, đền bù sáu năm thiếu vắng tình cha cho hai đứa.

“Cậu chủ.” Giọng nói của dì Vương vang lên từ phía sau.

Đường Hạo Tuấn đứng thẳng lên, quay người lại.

Dì Vương xách theo một chiếc cặp lồng giữ nhiệt từ bên ngoài đi vào, vội vàng hỏi: “Cậu chủ ơi, đã có kết quả xét nghiệm ADN chưa?”

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Có rồi.”

“Kết quả kia có phải…”

Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Hải Dương mệt mỏi ngủ gà ngủ gật ở trên sofa, rồi lại nhìn cô bé đang say giấc trên giường, ánh mắt chan chứa ý cười: “Là con ruột của tôi.”

Dì Vương suýt nữa làm rớt cặp lồng trong tay, vui vẻ bật khóc: “Tốt quá, tốt quá rồi! Tôi đã nói rồi mà, Hải Dương trông giống cậu chủ như vậy, sao có thể không phải là ba con ruột chứ?”

Khóe miệng Đường Hạo Tuấn cong lên.

Hai đứa bé này là con ruột của anh, cho nên người phụ nữ vào cái đêm cách đây năm năm là Tống Vy chứ không phải Tống Huyền.

Tống Huyền đã gạt anh.

Bấy giờ, Trình Hiệp cũng tới.

Trên đường bế Tống Hải Dương đến phòng bệnh, Đường Hạo Tuấn đã gọi điện thoại bảo anh ta tới.

“Đã điều tra được tuyến đường mà Lâm Giai Nhi bỏ trốn chưa?” Đường Hạo Tuấn cầm chăn lên đắp cho Tống Hải Dương, sau đó lạnh lùng hỏi.

Trình Hiệp thở dài: “Tôi đã tích hợp camera giám sát xung quanh biệt thự và theo dõi lộ trình chính xác mà Lâm Giai Nhi bỏ trốn, nhưng khi lần theo tới đường Hoàng Tân thì bị mất dấu, do đó là một khu chung cư cũ, gần đó không có camera giám sát.”

“Vậy là bây giờ lại mất dấu Lâm Giai Nhi?” Đường Hạo Tuấn híp mắt hỏi.

Trình Hiệp cúi đầu: “Vâng, nhưng tôi đã sắp xếp người lục soát ở khu chung cư này. Tin rằng sẽ sớm có manh mối thôi. Hơn nữa, Lâm Giai Nhi chưa ra khỏi thành phố, vẫn đang ở thành phố Giang, chỉ cần chúng ta tiến hành lục soát, sớm muộn gì cũng bắt được cô ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK