Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1442

Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Quân đội dạy ra đó.”

“Ông Mạc thương cháu gái như vậy, có thể ném Mạc Vân vào trong quân đội, thiết nghĩ cũng bỏ ra sự dằn lòng rất lớn.” Tống Vy nói.

Môi của Đường Hạo Tuấn mấp máy: “Không Đặng lòng là không được, đời này của nhà họ Mạc chỉ có Mạc Vân, sự nghiệp của nhà họ Mạc đều phải giao cho Mạc Vân, nếu Mạc Vân vẫn là cái tính trước kia, nhà họ Mạc sẽ đến đường cùng, ông Mạc không muốn cơ ngơi mình xây dựng bị mất hết, chỉ có thể dằn lòng, cố gắng tôi luyện Mạc Vân, cuối cùng Mạc Vân cũng không có làm ông Mạc thất vọng, tuy Mạc Vân chưa chắc phát triển được nhà họ Mạc thêm một bước nữa, nhưng ít nhất nhà họ Mạc sẽ không biến mất.”

Lúc nói chuyện, hai người đã đi đến trước mặt cha xứ.

Cha xứ nhìn cặp đôi trước mắt, dù là ông ta từng gặp nhiều cặp đôi, cũng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một đôi có ngoại hình vượt trội như vậy.

Cha xứ lật quyển sách trong tay, nở nụ cười từ ái ôn hòa mở miệng: “Xin hỏi anh Đường, anh có đồng ý cưới cô gái trước mặt làm vợ, bất luận già yếu, bệnh tật đều sẽ mãi mãi yêu cô ấy, bảo vệ cô ấy, không rời xa không?”

Đường Hạo Tuấn và Tống Vy đứng đối diện nhau.

Anh dịu dàng nhìn người phụ nữ trước mặt, đôi môi từ từ nhả ra ba chữ: “Tôi đồng ý.”

Hốc mắt của Tống Vy đỏ hoe.

Cha xứ nhìn Tống Vy, cũng hỏi: “Xin hỏi cô Tống, cô có đồng ý gả cho người đàn ông trước mặt làm vợ, bất luận anh ấy nghèo khó, tàn tật cũng sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh ấy, không xa rời không?”

“Tôi đồng ý!” Đôi môi đỏ của Tống Vy khẽ mở ra, không hề do dự mà trả lời.

Đồng tử của Đường Hạo Tuấn rung lên, ánh mắt càng thêm dịu dàng thâm tình.

Cha xứ nhìn cặp đôi tình ý nồng nàn này, mỉm cười gật đầu: “Bây giờ tôi tuyên bố, hai người kết thành vợ chồng chính thức, chú rể có thể hôn cô dâu xinh đẹp của mình.”

Đường Hạo Tuấn đưa tay ra, vén khăn trùm đầu trước mặt của Tống Vy, sau đó nâng cằm của Tống Vy lên, cúi đầu, hôn lên môi của cô.

Khách khứa ở dưới sân khấu nhìn một màn này, lần nữa vỗ tay, bày tỏ sự chúc phúc.

Tống Hải Dương và Tống Dĩnh Nhi cũng càng dùng sức tung hoa.

Người duy nhất không vui chỉ có Kiều Phàm và Giang Vân Khê nhìn trộm ở bên ngoài giáo đường.

Kiều Phàm nhìn Tống Vy, trong đôi mắt sau cặp kính là thần sắc khiến người ta nhìn không hiểu, tiếng vỗ tay cũng lúc được lúc không, rõ ràng anh ta lúc này không có chúc phúc Tống Vy.

5 năm trước, anh ta lần đầu tiên nhìn thấy Tống Vy thì rung động cô gái rất xinh đẹp này.

Nhưng không ngờ, lúc đó cô đã mang thai con của người khác.

Có điều anh không để tâm, anh có thể chấp nhận tất cả mọi thứ của cô, bao gồm đứa bé trong bụng cô.

Chỉ là cô luôn không có tâm tư yêu đương, cho nên anh ta cũng mãi không bày tỏ tình cảm của mình với cô, bởi vì anh ta tôn trọng cô.

Nhưng kết quả thì sao, cô vừa về nước thì ở bên Đường Hạo Tuấn, anh ta lúc đó cũng mới biết, thì ra cô không phải không có tâm tư yêu đương, cô chỉ là không thích anh ta, không có tình cảm với anh ta.

Anh ta thậm chí nghĩ rằng, nếu lúc đầu, anh dũng cảm một chút, sớm nói ra tình cảm của mình với cô, anh ta có phải sẽ có cơ hội không?

Nhưng bây giờ nói những điều này thì có tác dụng gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK