CHƯƠNG 964
Hạ Bảo Châu, rốt cuộc cậu ở đâu?
“Tìm được rồi!” Đương lúc Tống Vy lo lắng cho Hạ Bảo Châu, Tống Hải Dương đột nhiên lên tiếng.
Tống Vy lập tức đẩy người đàn ông ra, quay người đi về phía con trai.
Đường Hạo Tuấn nhìn động tác của cô, mày hơi chau lại, có chút buồn cười.
“Hải Dương, ở đâu con?” Tống Vy vội hỏi.
Tống Hải Dương đưa điện thoại cho Tống Vy, chỉ vào chấm đỏ bên trong: “Ở lối thoát hiểm, nhưng mà không biết ở tầng nào. Mặt phẳng hình 3D không hiển thị số tầng.
Bởi vì tầng lầu trên dưới chồng vào nhau, hình chiếu 3D có biểu hiện thế nào cũng sẽ chỉ là một chỗ.
“Cho nên mẹ ơi, mọi người phái thêm mấy người đi lối thoát hiểm của mỗi tầng tìm dì Bảo Châu đi ạ.” Tống Hải Dương nói.
Tống Vy gật đầu, đang định đồng ý.
Đường Hạo Tuấn chủ động nói: “Để anh, anh là một trong những nhà đầu tư của cuộc thi, anh có thể điều động nhiều người hơn.”
“Vâng, nhờ anh vậy.” Tống Vy siết chặt bàn tay, gật đầu.
Đường Hạo Tuấn xoa đầu cô, lấy điện thoại ra.
Mấy phút sau, người Đường Hạo Tuấn sắp xếp truyền tin tới, tìm được Hạ Bảo Châu rồi, trong thùng rác lớn ở lối thoát hiểm tầng có bảng theo dõi giám sát.
Lúc tìm thấy, Hạ Bảo Châu đang hôn mê, sau gáy sưng lên cục u. Hiển nhiên bị người ta đánh ngất.
Tống Vy nghe được những lời này, thở phào một hơi, lại tức giận vô cùng.
Cô nhẹ nhõm vì tìm được Hạ Bảo Châu, người vẫn còn sống.
Tức giận vì Hạ Bảo Châu lại bị người ta đánh ngất, ném vào thùng rác.
Mà mỗi tám giờ tối, thùng rác sẽ có nhân viên vệ sinh đi dọn.
Nếu như Tống Hải Dương không tìm được vị trí của Hạ Bảo Châu, có lẽ tới tám giờ tối, Hạ Bảo Châu mới được người ta phát hiện ra.
Mà lúc đó, Hạ Bảo Châu còn sống hay đã chết, không ai biết được. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Bảo Châu, cậu không sao chứ?” Hạ Bảo Châu được đưa tới phòng nghỉ, Tống Vy giữ chặt tay cô, hốc mắt ướt át, hỏi.
Lúc này Hạ Bảo Châu có hơi choáng, người cũng mơ màng, tựa vào ghế sô pha. Một lúc sau mới phát ra tiếng: “Vy Vy?”
“Là tớ, là tớ đây.” Tống Vy vội gật đầu, đôi mắt càng thêm ướt át.
“Thật là cậu à.” Hạ Bảo Châu xác định mình không có hoa mắt, tinh thần khá hơn một chút.
Tống Vy gật đầu lần nữa: “Là tớ.”
“Hu hu hu…” Hạ Bảo Châu lập tức khóc òa: “Đúng là cậu rồi, hay quá Vy Vy, tớ còn sống. Hu hu hu…”
Nghe vậy, trong lòng Tống Vy lại tràn đầy sự tự trách và áy náy, ôm chầm lấy cô ấy: “Xin lỗi Bảo Châu, thật sự xin lỗi cậu.”
Đường Hạo Tuấn đứng bên cạnh thấy Tống Vy ôm Hạ Bảo Châu, sắc mặt có hơi đen lại, trong mắt càng lộ ra vẻ ghen tuông không hề che giấu.
Nhưng mà mặc dù anh không vui, nhưng không có ngăn họ lại, quay người đi ra ngoài.