Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 261

Đường Hạo Tuấn ừm một tiếng, nới cà vạt, đi về phía phòng ngủ.

Điểm này, anh đương nhiên biết, nếu không thì sẽ không quay lại nhanh như vậy, bây giờ Trần Nhã Nhã đã bị bắt rồi, anh tự nhiên cũng không cần kiêng kỵ gì nữa, có thể theo đuổi cô rồi.

Có điều trước đó khi ở trên du thuyền, cô từng hỏi anh có phải thích cô không, anh lúc đó không có thừa nhận, cho nên bây giờ trực tiếp tỏ tình với cô, cô chắc chắn sẽ không tin, chỉ có thể từ từ đả động cô.

Hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Tống Vy dẫn hai đứa trẻ chuẩn bị ra ngoài.

Khi đi ra, cô trước tiên nhìn cửa phòng đối diện, thấy không có động tĩnh, lúc này mới nhẹ nhàng đóng cửa chung cư của mình lại, sau đó kéo hai đứa trẻ chạy một mạch vào thang máy.

Trong thang máy, Tống Dinh Nhi thở hổn hển: “Mẹ, chúng ta tại sao phải chạy?”

Tống Hải Dương cũng nhìn Tống Vy.

Ánh mắt của Tống Vy lóe lên, mỉm cười trả lời: “Mẹ không phải là sợ con đi muộn hay sao.”

“Nhưng thời gian còn sớm mà.” Tống Hải Dương nhìn đồng hồ trẻ con của mình, lập tức vạch trần lời nói dối của cô.

Mắt của Tống Vy nhìn sang chỗ khác: “Vậy chắc là mẹ nhìn nhầm rồi.”

Cô tóm lại không thể nói, cô không biết Đường Hạo Tuấn đã đi hay chưa.

Ngộ nhỡ chưa đi, động tĩnh cô đóng cửa bị anh nghe thấy, cô còn không chạy nhanh, anh mở cửa đi ra thì phải làm sao.

Thấy dáng vẻ chột dạ của Tống Vy, Tống Hải Dương bĩu môi: “Mẹ lại đang nói dối.”

“Mẹ, nói thật, nói dối không phải là thói quen tốt.” Tống Dĩnh Nhi chống eo, cũng bồi thêm một câu.

Tống Vy cúi người búng mũi của hai đứa trẻ: “Được rồi hai đứa, còn dạy dỗ cả mẹ.”

“Hừ.” Hai đứa trẻ đắc ý hất cằm.

Tống Vy dở khóc dở cười, không nhịn được mà nhéo mặt của bọn chúng.

Ting, thang máy đến rồi.

Sau khi cửa mở, Tống Vy kéo hai đứa trẻ đi ra, đi về phía bãi đỗ xe.

Vừa đi đến lối vào bãi đỗ xe, đột nhiên nghe thấy một âm thanh rất lớn, là tiếng va chạm của hai xe với nhau.

Tống Vy không nhìn thấy là hai xe nào đâm nhau, cũng không muốn đi xem, đi thẳng đến chỗ đỗ xe của mình, tuy nhiên sau khi đi tới, cảnh tượng trước mắt khiến cả người cô sững ra.

Ngay cả hai đứa trẻ cũng không ngoại lệ.

“Mẹ, xe của chúng ta bị đâm rồi!” Tống Hải Dương chỉ vào xe của nhà mình, ngây ngốc nói.

Tống Vy sững sờ gật đầu: “Mẹ nhìn thấy rồi!”

Vừa rồi khi cô đi tới, còn đang nghĩ ai mới sáng ra đã xui xẻo như vậy, xe để ở bãi đỗ xe cũng bị đâm.

Bây giờ mới biết, xe bị đâm, vậy mà là của cô.

Bị đâm khá nghiêm trọng, cả cốp sau đều bị đâm móp vào, cảnh cáo của xe đang kêu không ngừng.

Mà xe đâm xe của cô thành như này, là một chiếc xe Bentley dáng dài màu đen, đầu xe của chiếc Bentley, ngoài có chút trầy xước ra, hoàn toàn không có chút tổn hại gì.

So sánh với nhau, thật sự là quá thảm rồi!

Khoan đã, chiếc Bentley này hình như rất quen mắt, lẽ nào…

Nghĩ đến điều gì đó, Tống Vy vội vàng buông tay của hai đứa trẻ ra, đi về phía đuôi xe của chiếc Bentley, nhìn biển số xe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK