Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1175

“Anh vẫn chưa về phòng, em ngủ thế nào được.” Tống Vy đóng cửa lại rồi đi tới: “Vẫn chưa đỡ hơn à?”

Đường Hạo Tuấn giữ chặt cổ tay cô, kéo cô ngồi xuống đùi mình: “Đỡ rồi, anh chỉ đang nghĩ rốt cuộc Lâm Giai Nhi dùng cách gì dẫn ba mẹ anh tới con đường đó, sau đó lợi dụng Đường Mãnh hại chết họ.”

“Nếu không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, sau khi bắt được Lâm Giai Nhi, không phải sẽ biết cả sao?” Tống Vy nâng mặt anh lên khẽ xoa.

Đường Hạo Tuấn nắm lấy tay cô: “Em thì sao, em đã đỡ chưa?”

Tống Vy sững người.

Cô biết anh đang hỏi về đoạn trích xuất camera cô nhìn thấy vào ban ngày.

Đoạn video đó khiến cô biết rốt cuộc mẹ chết như thế nào, vì thế cảm xúc của cô lại sụp đổ thêm lần nữa.

Bởi vậy hiện giờ anh đang quan tâm cô, liệu đã thoát khỏi cảm giác đó chưa.

Tống Vy ôm cổ Đường Hạo Tuấn: “Có anh ở bên cạnh, đương nhiên em đỡ rồi.”

Không thoát ra thì có thể thế nào? Mẹ đã chết rồi, không thể sống lại.

Thế nên so với thương tâm khổ sở, chi bằng nghiêm túc báo thù cho mẹ.

“Anh cũng vậy, may mà có em.” Đường Hạo Tuấn lẳng lặng ôm Tống Vy, đặt cằm trên vai cô, nói với giọng dịu dàng.

Cũng nhờ có cô luôn bên cạnh an ủi anh, khuyên nhủ anh.

Nếu không có cô, anh nghĩ anh sẽ không bình tĩnh như vậy, khi biết ba mẹ bị Đường Mãnh và Lâm Giai Nhi hại chết, anh sẽ lập tức ăn miếng trả miếng, giết chết Đường Mãnh và Lâm Giai Nhi.

Nhưng vì cô và hai đứa trẻ, anh mới kìm nén tâm lý muốn trả thù tàn khốc này.

Nếu không, anh vào tù, cô và hai đứa trẻ phải làm sao đây?

Nghĩ vậy, Đường Hạo Tuấn nhẹ nhàng cắn vào cổ Tống Vy: “Bà xã, anh vẫn chưa từng nói cảm ơn với em, cảm ơn em đã xuất hiện, nếu không anh cũng không biết hiện giờ anh sẽ ra sao nữa.”

Có lẽ sẽ biến thành một người không có tình cảm, chỉ biết trả thù.

Hoặc là một người máy chỉ biết kiếm tiền.

Tống Vy vỗ lưng người đàn ông: “Được rồi, sao đột nhiên lại sến súa vậy, em không quen chút nào.”

Đường Hạo Tuấn khẽ cười một tiếng, tiếp tục cắn cổ cô.

Tống Vy cảm thấy hơi ngứa, không nhịn được mà đẩy anh ra: “Được rồi, đừng cắn nữa, mau buông ra đi, ngứa quá!”

Đường Hạo Tuấn không buông, ngược lại còn tiếp tục cắn xuống cổ, nhanh chóng tới chỗ xương quai xanh, giọng nói trầm thấp, khàn khàn: “Chắc cũng đã đến lúc rồi.”

“Đến lúc gì?” Tống Vy ngẩn người, bống chốc không hiểu.

Đường Hạo Tuấn tạm thời buông cổ cô ra, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt u ám: “Ba tháng, bác sĩ nói ba tháng đứa bé sẽ ổn định, em cũng có thể cùng anh rồi.”

Mặt Tống Vy lập tức đỏ lên, vừa ngạc nhiên vừa tức giận: “Không phải anh vẫn luôn đếm ngày đấy chứ?”

Đường Hạo Tuấn khẽ hừ một tiếng, ngầm thừa nhận.

Tống Vy dở khóc dở cười: “Anh đúng là…”

“Cùng anh.” Đường Hạo Tuấn nhìn cô, ngắt lời cô.

Tống Vy nhìn khát vọng trong mắt anh, đương nhiên biết ba tháng này, anh cũng chịu đựng rất nhiều.

Hơn nữa là người trưởng thành, bản thân cô cũng có dục vọng, thế nên lúc này cô cũng không từ chối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK