CHƯƠNG 278
“Họ từng thiết kế rồi, nhưng bên phía công ty trò chơi không hài lòng.” Đường Hạo Tuấn day trán trả lời.
Tống Vy giương môi dưới: “Vậy chắc chắn họ sẽ hài lòng với thiết kế của tôi chứ?”
Đường Hạo Tuấn nâng cằm: “Vừa rồi tôi đã gửi video đoạn livestream cho bên công ty trò chơi xem, họ chấp thuận tác phẩm của em.”
“Thế à? Tôi biết rồi.” Tống Vy gật đầu.
Đường Hạo Tuấn nhìn cô: “Nói vậy là em đồng ý rồi?”
Tống Vy ừm một tiếng, mỉm cười: “Việc làm ăn dâng tới cửa, sao lại không làm chứ?”
Đường Hạo Tuấn cũng thản nhiên cười: “Được, đợi tới khi cuộc thi kết thúc, tôi sẽ bảo Trình Hiệp gửi những mẫu nhân vật trò chơi còn lại cho em, còn hợp đồng, yên tâm, giá cả nhất định sẽ không để em thiệt đâu.”
“Tôi tin tưởng tổng giám đốc Đường.” Tống Vy xoa đầu hai đứa nhỏ.
Một câu tin tưởng này của cô khiến tâm trạng Đường Hạo Tuấn vui vẻ hẳn lên, ánh mắt cũng trở nên ôn hòa.
Sau đó, anh như nghĩ ra điều gì, khom lưng xách chiếc túi ở bên cạnh lên đưa cho cô.
“Đây là…” Tống Vy nghi hoặc nhìn chiếc túi trước mắt.
Đường Hạo Tuấn còn chưa trả lời, Tống Dĩnh Nhi đã thay anh nói trước: “Đây là cơm trưa bọn con mua cho mẹ.”
“Không sai.” Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu.
Tống Vy không ngờ họ còn mua cơm cho cô, trong lòng cảm động, vừa mở hộp vừa cười nói: “Tốt quá, đúng lúc mẹ đang đói, mọi người ăn chưa?”
Cô nhìn hai đứa trẻ trước mặt.
“Ăn rồi ạ, họp phụ huynh xong, Dĩnh Nhi kêu đói, sau đó chú Đường dẫn bọn con đi ăn cơm luôn.” Tống Hải Dương đung đưa chân trả lời.
Tống Dĩnh Nhi chu miệng không vui: “Gì chứ, lúc đó anh cũng kêu đói mà, sao lại nói mỗi em.”
“Được rồi được rồi, hai đứa đừng quấy nữa.” Thấy hai đứa trẻ có dấu hiệu muốn cãi nhau, khóe miệng Tống Vy khẽ giật, vội vàng ngăn cản.
Hai đứa bé liếc mắt nhìn nhau, hừ một tiếng, sau đó quay đầu đi, im lặng không làm loạn nữa.
Đường Hạo Tuấn nhướng mày, nhìn hai đứa trẻ có chút bất ngờ: “Hai đứa thường ngày cũng hay mâu thuẫn sao?”
Đây là lần đầu tiên anh thấy hai đứa cãi nhau đấy.
“Chưa tới mức mâu thuẫn, chỉ cãi nhau như vừa rồi thôi. Trẻ con ấy mà, rất bình thường, một giây trước cãi nhau một giây sau lại làm hòa, nhanh lắm.” Tống Vy đặt hộp đồ ăn lên đùi, điềm nhiên trả lời.
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Tống Vy mở hộp ra, nhìn đồ ăn phong phú trong hộp, nheo mắt lại: “Đây là đồ ăn của Ngự Thiện Đường sao?”
“Ừ, đồ ăn ở đó khá ngon, kiểu dáng cũng phong phú, hai đứa trẻ đều rất thích.” Đường Hạo Tuấn chống tay xuống ghế.
Tống Vy nhìn thoáng qua hai đứa trẻ.
Đồ ăn của Ngự Thiện Đường rất nổi tiếng trên thế giới, hai đứa sao có thể không thích được.
“Đúng rồi tổng giám đốc Đường, cơm bao nhiêu tiền, để tôi trả anh?”
Nói rồi, Tống Vy định mở ví ra.
Nhưng sắc mặt Đường Hạo Tuấn lại trầm xuống: “Không cần, một bữa cơm thôi mà.”
Cô thật sự một chút cũng không muốn nợ anh!