Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1641

Nhưng cái tên này lại khá quen thuộc.

“Mẹ, Cẩm Thành là ai?” Giang Hạ đứng dậy rồi hỏi.

“Là anh.” Cô vừa nói xong, một bóng người liền xuất hiện phía sau Mẹ Giang.

Người đó rất cao, cao hơn Mẹ Giang cả một cái đầu, vậy nên Mẹ Giang không chắn nổi anh ta. Giang Hạ vừa nhìn đã thấy được dung nhan của người đàn ông đó, cô kinh ngạc: “Là anh!”

Cô chỉ vào anh ta.

Đó chính là anh Tô Cẩm Thành mà cô gặp lần trước ở bệnh viện số 3.

Lúc đó, anh ta đã thấy cô khóc, còn đưa cho cô một chiếc khăn tay rồi an ủi cô và cầm ô tiễn cô ra xe.

Cô vốn cứ tưởng mình và vị Tô Cẩm Thành này chỉ là bèo nước gặp nhau, sau này sẽ không bao giờ chạm mặt nữa.

Nhưng không ngờ anh ta lại xuất hiện ở nhà cô.

“Là anh, Giang Hạ, bất ngờ không?” khi nhìn thấy Giang Hạ, mặt Tô Cẩm Thành liền lộ ra nụ cười ấm áp.

Giang Hạ gật đầu rồi lại lắc đầu: “Bất ngờ thì có, vui mừng thì không.”

Tô Cẩm Thành bị câu trả lời độc đáo của cô chọc cười, anh cười không lời, một lúc sau mới ngừng lại: “Giang Hạ, em đáng yêu thật đấy.”

Khoé miệng Giang Hạ giật giật: “À….anh Tô, sao anh lại tới nhà tôi vậy?”

Hơn nữa người này cứ một tiếng Giang Hạ, hai tiếng Giang Hạ, cứ như bọn họ thân thiết lắm.

Nhưng họ chỉ là người lạ mới gặp nhau một lần thôi mà.

“Cái gì mà anh Tô.” Tô Cẩm Thành còn chưa kịp mở lời thì Mẹ Giang đã tức giận trừng mắt nhìn Giang Hạ: “Con nhóc này, có phải con quên rồi không, đây là Cẩm Thành đó.”

“Con biết anh ta tên là Tô Cẩm Thành mà, nhưng sao mẹ lại bảo con quên?” Giang Hạ ngơ ngác.

Thấy cô như thế, Mẹ Giang không khỏi thở dài: “Con nhóc này, trí nhớ tệ quá.”

“Bác gái, không trách Giang Hạ được, dù gì bọn cháu cũng 20 năm không gặp rồi mà. Khi đó cô ấy còn nhỏ, không nhớ cũng bình thường thôi.” Tô Cẩm Thành cười cười sau đó đến gần Giang Hạ rồi đưa tay đến trước mặt cô: “Giang Hạ, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại sau hai mươi năm rồi. Anh xin tự giới thiệu một chút, anh tên là Tô Cẩm Thành, 20 năm trước là hàng xóm của nhà họ Giang, cũng chính là anh Cẩm Thành của em.”

“Hàng xóm 20 năm trước, anh Cẩm Thành…..” Giang Hạ lẩm bẩm lại mấy từ khoá mấu chốt, từ từ, một đoạn ký ức cũng hiện lên trong đầu cô.

Cô ngạc nhiên há to miệng rồi chỉ vào Tô Cẩm Thành: “Anh….anh Cẩm Thành!”

“Nhớ ra rồi sao?” trong mắt Tô Cẩm Thành ánh lên sự vui mừng.

Giang Hạ vội vàng gật đầu: “Em nhớ ra rồi, lúc nhỏ chúng ta là bạn thân của nhau, em thường lẽo đẽo theo sau lưng anh. Nhưng đến năm anh 10 tuổi thì gia đình anh dọn đi, anh Cẩm Thành, sao đột nhiên anh lại trở nên vừa cao vừa đẹp trai như thế, rõ ràng lúc nhỏ chỉ là một tên mập thôi mà.”

Cô vươn nắm lấy hai cánh tay của Tô Cẩm Thành rồi không ngừng đánh giá, vẻ mặt vừa kích động vừa vui mừng.

Tô Cẩm Thành giả vờ cười khổ: “Này này, mấy chuyện khác thì không nhớ, riêng chuyện hồi nhỏ anh rất mập thì em nhớ rõ ràng luôn đúng không?”

Giang Hạ cười hihi: “Xin lỗi anh Cẩm Thành, chỉ là bỗng nhiên nhớ ra anh nên em phấn khích quá thôi, anh đừng giận.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK