CHƯƠNG 1073
Tống Vy cười cười: “Không sao, tôi nghe giọng Hải Dương cũng được.”
“Vậy mợ chủ đợi một chút, tôi lên lầu.” Dì Vương nói xong, đạp đạp mấy cái tại chỗ, làm bộ lên lầu.
Tống Vy nghe tiếng bước chân trong điện thoại, cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại không nói được.
Cô cũng không nghĩ nhiều, bởi vì giọng của Tống Hải Dương đã truyền đến: “Mẹ.”
“Bảo bối.” Tống Vy nghe giọng của con, trái tim, lúc này mới hoàn toàn trở về chỗ cũ.
“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Tống Hải Dương dựa vào trên đùi Đường Hạo Tuấn, làm bộ ngáp một cái hỏi.
Tống Vy nghe thấy giọng nói non nớt lại buồn ngủ của con trai, khẽ cười: “Không sao, chỉ là mẹ nhớ các con rồi.”
“Xin lỗi mẹ, cuối tuần này ba không rảnh, cho nên mới không mang bọn con đi thăm mẹ.” Tống Hải Dương xin lỗi mà trả lời.
Trong lòng Tống Vy hơi ấm: “Mẹ biết mà.”
“Vậy mẹ chúng ta trước không nói nữa, lần sau lại nói chuyện được không, con cũng buồn ngủ rồi.” Nói xong, Tống Hải lại ngáp một cái.
Cậu sợ cậu nói thêm một lúc nữa, rồi mẹ lại muốn mở video thì lại phiền.
Tống Vy nghe thấy con trai buồn ngủ, cũng không hoài nghi, gật nhẹ đầu: “Được, vậy mẹ không quấy rầy con nữa, ngủ đi.”
“Mẹ tạm biệt!” Tống Hải Dương chào tạm biệt.
Tống Vy gật đầu: “Tạm biệt!”
Kết thúc trò chuyện, Tống Hải Dương trả lại điện thoại cho Đường Hạo Tuấn: “Ba ba, đây.”
Đường Hạo Tuấn nhận điện thoại, bỏ vào trong túi.
Đột nhiên, một tiếng bước chân dồn dập từ đằng xa truyền đến.
Ngay sau đó, bóng dáng Mạnh Ngọc mặc áo blouse trắng xuất hiện: “Hạo Tuấn, Hải Dương và Dĩnh Nhi làm sao vậy?”
Đường Hạo Tuấn giao Tống Hải Dương cho dì Vương, đứng lên, sau đó nhanh chóng đấm về phía Mạnh Ngọc.
Mạnh Ngọc vội vàng không kịp chuẩn bị bị đánh vào khóe miệng, lập tức ngã xuống đất, kính mắt cũng bay ra ngoài.
Biến cố này, làm dì Vương và Tống Hải Dương cũng bị dọa.
“Cậu chủ, cậu đây là…” Dì Vương kinh ngạc nhìn Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn thu nắm tay lại, đi về phía truốc hai bước, dừng lại trước mặt Mạnh Ngọc, cúi đầu xuống, từ trên cao nhìn anh ta: “Cũng là vì cậu thả Lâm Giai Nhi ra, Lâm Giai Nhi mới có thể chạy đến biệt thự, làm hai đứa nhỏ bị thương.”
“Tôi…” Đồng tử Mạnh Ngọc co lại, cả người mơ màng.
Thế mà lại vì thế!
Nửa tiếng trước, Trình Hiệp tìm đến anh ta, bảo anh ta đến bệnh viện này.
Bởi vì hai đứa nhỏ Hải Dương và Dĩnh Nhi bị thương, là vì anh ta mà bị thương.
Lúc đó anh ta rất nghi hoặc, không biết hai đứa nhỏ bị thương, liên quan gì đến anh ta, nhưng vẫn tới.
Không ngờ chân tướng lại là như vậy!
Giai Nhi…