Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1700

Trong mắt Đường Hạo Tuấn thoáng hiện lên một tia lạnh lùng: “Sao cô ta dám nói như vậy? Bây giờ cô ta đang ở đâu?”

“Cô ta bị Tiểu Tứ và những người khác đưa đến phòng chờ ở sân bay rồi, bây giờ em sẽ qua đó để giải quyết món nợ này với cô ta.”

“Được, em đi trước đi, anh sẽ tới ngay.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Tống Vy đặt điện thoại xuống, cũng vừa lúc đã tới trước cửa phòng chờ.

Hai người vệ sĩ mở cửa ra, ba người ở trong phòng chờ ngay lập tức cùng nhau quay lại.

Hai người trong số họ cũng là vệ sĩ của Tống Vy, ở giữa hai vệ sĩ là Giang Vân Khê, sắc mặt cô ta trông có vẻ hơi tái nhợt.

Giang Vân Khê có nằm mơ cũng không nghĩ tới việc mình ở trên máy bay tung tin đồn thất thiệt, không có đứng trước mặt Tống Vy nói, vậy mà Tống Vy cũng biết, ngay sau khi máy bay vừa hạ cánh, người của Tống Vy đã đến đưa cô ta tới đây.

Giang Văn Khê biết Tống Vy nhất định là muốn chỉnh đốn cô ta, dù sao thì cô ta cũng chính là người đã bịa ra tin đồn sai sự thật về Tống Vy.

Nếu đổi lại là cô ta, nếu có người tung tin đồn thất thiệt về mình, cô ta nhất định cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho đối phương.

Đương nhiên, thực ra cô cũng không sợ Tống Vy sẽ làm gì mình, cô ta chỉ sợ Hạo Tuấn sẽ biết.

Một khi Hạo Tuấn biết thì ấn tượng của anh về cô ta chắc chắn sẽ xấu đi, nhất định sẽ có ác cảm với cô ta.

Gần đây cô luôn qua lại với đám phú nhị đại từng coi thường, chỉ mong hiểu rõ về tầng lớp thượng lưu là như thế nào, sau đó thay đổi để khiến bản thân trở nên tốt hơn.

Như thế có thể khi Hạo Tuấn nhìn thấy cô ta, ấn tượng và thái độ của anh đối với cô ta sẽ thay đổi theo chiều hướng tích cực.

Nhưng bây giờ cô ta vẫn chưa thay đổi được gì, làm sao có thể để Hạo Tuấn biết được những gì cô ta đã gây ra được?

Vừa nghĩ tới đây, Giang Vân Khê liền cảm thấy trên đầu mình dường như có một cái bóng.

Cô ta vô thức nhìn lên, đúng lúc bắt gặp khuôn mặt xinh đẹp và đôi mắt lạnh lùng của Tống Vy.

Đôi mắt đó là sao?

Rõ ràng là cực kỳ đẹp, nhưng lại không có một chút nhiệt độ nào, lạnh lẽo đến mức khiến người khác cảm thấy sợ hãi, không khỏi run bắn lên.

Giang Vân Khê cũng bị ánh mắt đó khiến cơ thể bất giác rùng mình.

“Cô Giang, đã lâu không gặp.” Tống Vy ngồi xuống đối diện với Giang Vân Khê, bốn vệ sĩ đứng sau lưng cô, khiến cô giống như một nữ hoàng cao quý.

Điều này khiến Giang Vân Khê dường như sinh ra một cái gai trong mắt, trong lòng càng thêm đố tị.

CHƯƠNG 1701

Từ lần đầu tiên nhìn thấy người này, cô ta đã biết rõ mọi phương diện nào của bản thân đều không sánh bằng người phụ nữ này.

Đầu tiên là ngoại hình, tiếp theo là gia thế, cuối cùng là năng lực và khí chất.

Nói tóm lại, không thể so sánh bất cứ điều gì.

Cho nên sau này cô ta suy nghĩ rõ ràng, Hạo Tuấn không thích cô ta là bởi vì cô ta không có những thứ này, cho nên cô ta mới thay đổi thái độ, tiếp xúc với những cậu ấm cô chiêu trước giờ vẫn luôn xem thường, rời khỏi ba mẹ không biết gì kia, để đám người đó dẫn cô ta ra vào đủ loại địa điểm có tiền.

Tại những nơi đó, cô ta có thể học được rất nhiều kỹ năng của người giàu có, sau đó làm cho mình xuất sắc hơn.

Vốn cô ta học một thời gian, cho dù vẫn không thể so sánh với Tống Vy, thì ít nhất cũng không kém bao nhiêu.

Nhưng mà bây giờ khi Giang Vân Khê nhìn thấy Tống Vy, cô ta đã biết mình sai rồi, cô ta không chỉ quá kém xa, mà cô ta kém hoàn toàn, cho dù bây giờ cô ta biết rất nhiều kỹ năng của người có tiền.

Đầu tiên là về khí chất, dù cô ta không muốn thừa nhận, thì cũng không thể không thừa nhận rằng bản thân hoàn toàn thua rồi.

Khí chất của Tống Vy tựa như nữ vương cao quý, mà cô ta lại giống như đầu bài của kĩ viện.

Không thể so sánh được, quả thật không thể so sánh!

Nghĩ đến đây, hai tay Giang Vân Khê nắm chặt, cơ thể run rẩy, bởi vì cô ta thật sự không cách nào chấp nhận kết quả như vậy.

Rõ ràng cô ta cố gắng như vậy, cố gắng học hỏi mọi thứ, chỉ vì một ngày nào đó có thể làm cho Hạo Tuấn thay đổi cái nhìn với cô, có thể xứng đôi với Hạo Tuấn.

Nhưng hiện tại khi nhìn thấy Tống Vy, cô ta mới bỗng nhiên phát hiện ra hình như cô ta học nhầm hướng rồi…

“Cô Giang, cô đang nghĩ gì vậy?” Tống Vy nhìn thấy Giang Vân Khê cắn môi, biểu cảm lại thay đổi, ánh mắt cô hơi híp lại, rồi thản nhiên dò hỏi.

Ánh mắt Giang Vân Khê chợt lóe, sau đó xóa bỏ suy nghĩ trong lòng, giọng nói cô ta có chút cứng ngắc trả lời: “Không có gì, cô Tống, cô sai người dẫn tôi tới nơi này…”

“Xin hãy gọi tôi là mợ Đường, cám ơn.” Tống Vy mỉm cười nhắc nhở cô ta.

Người phụ nữ này không phải là rất yêu Hạo Tuấn sao?

Không phải muốn kéo cô xuống để tự mình ngồi vào vị trí mợ Đường sao?

Vậy cô nhất định phải nhắc nhở người phụ nữ này, cô mới là mợ Đường danh xứng với thực.

Cô muốn nói cho người phụ nữ này biết, người phụ nữ này không trèo qua được cô đâu, cô còn có thể khiến cho người phụ nữ này nhất định phải mở miệng gọi cô là mợ Đường, đây là cách gọi mà người phụ nữ này muốn nhất đó mà.

Dù sao cô cũng muốn ghê tởm người phụ nữ này!

Phải nói thì dáng vẻ của Giang Vân Khê cũng không kém, người thích Giang Vân Khê tuyệt đối không ít.

Giang Vân Khê hoàn toàn có thể tìm được một người đàn ông giỏi giang, nhưng Giang Vân Khê không muốn, nhất định phải để mắt tới người đàn ông của cô, muốn cướp vị trí của cô.

Thật ngại quá, cô tuyệt đối sẽ không nể nang gì với Giang Vân Khê đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK