Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 854

Cũng có người nhìn Tống Vy và nhận ra cô: “Cô có phải là chủ nhiệm Tống không?”

Tống Vy mỉm cười: “Là tôi.”

“Chủ nhiệm Tống, chuyện này là…” Người đó chỉ vào đống đồ trên mặt đất rồi lại chỉ Lâm Giai Nhi.

Tống Vy hừ lạnh trả lời: “Người phụ nữ này để đồ ở phòng làm việc của chồng tôi, còn vọng tưởng sẽ dùng cách này để nói với mọi người rằng quan hệ của cô ta và chồng tôi không tầm thường, cô nói xem tôi như vậy là đang làm gì?”

Cô vừa nói ra như vậy, mấy người thư ký lập tức đều ngơ ngác.

Chồng?

Bọn họ đều biết đó là đồ của Lâm Giai Nhi, lần nào vào phòng tổng giám đốc cũng nhìn thấy. Bọn họ còn thật sự suy đoán, không biết quan hệ của Lâm Giai Nhi và tổng giám đốc rốt cuộc là thế nào, có người đoán là họ hàng thân thích, cũng có người đoán là vợ chồng.

Dù sao tổng giám đốc cũng đã kết hôn mà từ trước tới giờ vợ tổng giám đốc đều chưa từng xuất hiện.

Bây giờ Lâm Giai Nhi chuyển đồ đến văn phòng tổng giám đốc mà tổng giám đốc không từ chối, vậy thì khả năng là vợ lại càng cao hơn. Vậy nên bọn họ cũng thầm đối xử khách sáo với Lâm Giai Nhi.

Nhưng không ngờ vợ của tổng giám đốc không phải Lâm Giai Nhi mà là chủ nhiệm Tống.

Vậy nên mọi chuyện trước mắt là chủ nhiệm Tống phát hiện ra dã tâm của Lâm Giai Nhi, trong cơn tức giận đã ném hết đồ của cô ta ra ngoài.

Sau khi mấy người thư ký hiểu ra điều này, ánh mắt nhìn Lâm Giai Nhi lập tức trở nên kỳ lạ.

Lâm Giai Nhi tức đến mức cả người run rẩy, cô ta trừng mắt với Tống Vy: “Sao cô dám?”

Tống Vy không những vứt đồ của cô ta ra ngoài mà còn nói hết tâm tư của mình cho mấy người này.

Cô ta có thể tưởng tượng được những người này sẽ nói mình như thế nào, những người trong tập đoàn sẽ nhìn cô ta thế nào.

Tống Vy không hề sợ hãi vẻ căm giận trong ánh mắt của Lâm Giai Nhi, ngược lại cô còn rất bình tĩnh nhìn thẳng về phía cô ta, thờ ơ nói: “Tôi có gì mà không dám, vốn dĩ tôi cũng không muốn lột mặt nạ của cô ra, nhưng ai bảo cô càng ngày càng quá đáng, đã có bạn trai rồi còn nhắm tới chồng của người khác, vậy nên cô cũng đừng trách tôi vô tình.”

Mấy thư ký kia nghe được câu này đều há hốc miệng kinh ngạc.

Hóa ra là thư ký Lâm đã có bạn trai.

Vậy mà còn quyến rũ tổng giám đốc!

Lâm Giai Nhi cảm giác được ánh mắt của những người này đang nhìn cô ta càng quá đáng hơn, cả người run rẩy như cầy sấy.

Đúng lúc Lâm Giai Nhi sắp sửa bị lửa giận và nỗi tủi hổ làm cho mất trí thì chiếc thang máy ở cách đó không xa đinh một tiếng rồi mở ra. Đường Hạo Tuấn và Trình Hiệp lập tức đi từ bên trong ra.

Nhìn thấy mấy người Tống Vy đang đứng túm tụm ở đó, Đường Hạo Tuấn chau mày: “Mấy người đang làm gì vậy?”

Mấy thư ký nghe thấy lời anh liền đứng hẳn hoi lại.

Hai mắt Lâm Giai Nhi đỏ ửng, nhìn về phía Đường Hạo Tuấn.

Chỉ có Tống Vy quay người lại, thờ ơ nhìn Đường Hạo Tuấn một cái: “Không có gì, dạy dỗ cho loại người không biết xấu hổ một bài học thôi.”

Loại người không biết xấu hổ?

Đường Hạo Tuấn nhướng mày, sau đó cảm thấy như mình vừa đá vào thứ gì đó, cúi đầu nhìn thử, hóa ra là một túi đồ ăn vặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK