Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1494

Đường Hạo Minh nhếch miệng cười: “Em nói không sai, đúng là tôi yêu thím hai, nhưng mà bây giờ người tôi yêu là em, tôi không hề xem em như là vật thế thân của thím hai, tôi phân biệt rất rõ ràng người mà hiện tại tôi yêu là ai.”

“Cái gì?” Tống Vy không thể tin mà trừng to mắt.

Anh ta không xem cô là vật thế thân của mẹ chồng.

Đường Hạo Minh lại bước đến gần cô lần nữa, giam cầm cô trong ngực mình, đưa tay vuốt mái tóc cô: “Vy Vy, hãy tin lời tôi nói, những gì tôi nói đều là thật. Đúng là trước kia tôi rất yêu thím hai, nhưng mà trong tình yêu cấm kỵ này còn có một nửa là tình thân, không phải toàn bộ đều là tình yêu. Sau khi em xuất hiện, tôi đã buông bỏ tình cảm và chấp niệm với thím hai, bây giờ người tôi yêu nhất là em, cho nên Vy Vy đi cùng với tôi không được ư?”

“Cút đi!” Tống Vy lại đẩy anh ta lần nữa.

Nói thật thì sau khi biết anh ta không yêu mẹ chồng mà yêu mình, trong lòng Tống Vy lại càng thêm khủng hoảng.

Cô cho rằng khiến Đường Hạo Minh nhận thức rõ cô không phải là mẹ chồng thì Đường Hạo Minh có thể buông bỏ suy nghĩ dơ bẩn với cô.

Thật sự không ngờ là anh ta lại không yêu mẹ chồng mà yêu cô, vậy thì cô còn có thể làm cách nào để anh ta từ bỏ tâm tư xấu xa với mình đây?

Bây giờ anh ta đã yêu cầu cô đi cùng với anh ta, nó không chừng là sau này còn làm gì đó với cô.

Nhìn dáng vẻ phòng bị hoảng sợ của Tống Vy, Đường Hạo Minh thở dài: “Vy Vy, em như thế này khiến tôi đau lòng lắm.”

Tống Vy nắm chặt hai tay, thân thể run lên nhè nhẹ: “Đường Hạo Minh, cái tên biến thái này.”

“Đúng vậy, tôi biến thái, chỉ cần có thể có được em thì tôi biến thái cũng có làm sao?” Đường Hạo Minh nhún vai, anh ta không hề tức giận vì cô đã hình dung mình như thế.

Anh ta lại cười nói: “Vy Vy, em suy nghĩ cho thật kỹ đi, tôi đang nghiêm túc, đối với em cũng là chân thành, ở bên cạnh tôi còn tốt hơn nhiều so với ở bên cạnh Đường Hạo Tuấn. Đương nhiên đừng suy nghĩ quá lâu, tôi sợ là mình sẽ chờ không nổi.”

Nói xong, anh ta lại vuốt ve mặt cô rồi quay người rời khỏi căn phòng.

Tống Vy ghét bỏ lau mặt, mất hết sức lực ngồi bệt xuống đất, thân thể run rẩy.

Sao có thể như vậy.

Cô vốn cho là Đường Hạo Minh đưa cô đến đây là vì lợi dụng cô để đối phó với Hạo Tuấn.

Sau đó, Đường Hạo Minh lại nói với cô rằng đưa cô đến đây chỉ là muốn có được cô, cô lại cho rằng anh ta xem mình như là vật thể thân của mẹ chồng.

Nhưng mà bây giờ cô mới biết được những gì cô suy nghĩ đều không đúng, Đường Hạo Minh lại là vì cô.

Tống Vy cúi đầu xuống, co hai chân, hai cánh tay ôm chân, chôn đầu vào đầu gối, cả người lâm vào khủng hoảng vô tận và mờ mịt.

Đường Hạo Minh chắc chắn sẽ không để cô đi, xác suất cô chạy trốn cũng nhỏ đến không có.

Hơn nữa Đường Hạo Minh khẳng định cũng sẽ thường xuyên khóa cửa phòng, không để cho cô có cơ hội tiếp xúc với bất kỳ thứ gì có thể liên lạc với bên ngoài.

Nói cách khác, nếu như cô không chạy được, không liên lạc được với thế giới bên ngoài, cô sẽ luôn bị nhốt ở đây, nhốt ở hải đảo bốn bề là biển.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK