CHƯƠNG 348
Chỉ khi nghe được vị trí hiện giờ của cô, anh mới có thể tới chính xác địa điểm để cứu cô.
Tống Vy không biết có ai nghe điện thoại của mình hay không, cô rụt vai, nhìn mấy người đàn ông trước mặt với vẻ cảnh giác.
Mấy người đàn ông không thấy được động tác sau lưng cô, đứng cách cô chừng hai mét, cười nham hiểm: “Bọn tao muốn làm gì á hả? Đương nhiên là tới ngăn mày tới tòa án rồi.”
“Ngăn tôi tới tòa án?” Tống Vy trừng mắt: “Là Tống Huy Khanh phái các người tới sao?”
Nghe thấy ba chữ Tống Huy Khanh, ánh mắt mấy tên đàn ông lóe lên, nhưng rất nhanh lại khôi phục như ban đầu: “Úi chà, đoán trúng mất rồi. Nếu đã đoán được thì bọn tao cũng không giấu mày nữa. Đúng là bọn tao được ông ta phái tới đấy, ông ta không muốn mày tới tòa án lúc này, thế nên mày mau đi cùng bọn tao một chuyến đi.”
Nói rồi, mấy tên đàn ông bước lên phía trước, muốn bắt lấy Tống Vy.
Tống Vy sợ hãi, theo bản năng giơ tay ngăn cản.
Cũng chính vì vậy mà mấy tên đó đã nhìn thấy điện thoại của cô.
“Không hay rồi, người phụ nữ này đang gọi điện thoại cầu cứu, mau, lấy điện thoại của nó qua đây!” Một người trong đám đó nóng nảy quát lên.
Đường Hạo Tuấn ở đầu bên kia điện thoại biết Tống Vy đã bị phát hiện, trong lòng trầm xuống, không màng gì nữa, lo lắng hỏi: “Tống Vy, mau nói cho tôi biết hiện giờ em đang ở đâu?”
Tống Vy nghe thấy giọng Đường Hạo Tuấn, ánh mắt lập tức tràn đầy hy vọng.
Nhưng khi vừa định lên tiếng trả lời anh thì tay cô bỗng trống rỗng, một bàn tay thô kệch cướp phăng điện thoại của cô đi, sau đó hung hăng ném chiếc điện thoại xuống đất dưới cái nhìn khiếp sợ của cô.
“Đừng!” Hai mắt Tống Vy mở to, cô hét lớn, muốn nhào tới nhặt điện thoại.
Nhưng tên ném điện thoại lại thẳng thừng giẫm chân lên.
“Bang” một tiếng, điện thoại bị giẫm nát bét, không thể dùng được nữa.
Đồng thời tên đó còn giáng cho Tống Vy một cái bạt tai, hung tợn nói: “Con ranh, còn dám gọi điện thoại báo cho người khác, tao thấy mày chán sống rồi!”
“Á!” Tống Vy đau đớn kêu một tiếng, bị đánh ngã xuống đất, nửa khuôn mặt nhanh chóng sưng lên thấy rõ, đầu óc càng thêm mơ hồ, trống rỗng, bị đánh tới ngây ngốc.
Mấy tên đó nhân cơ hội này mà bịt mũi miệng cô lại, túm chặt tay chân cô đưa đi.
Bên kia, sắc mặt Đường Hạo Tuấn âm trầm đi tới phòng điều hành, bước đi cực nhanh, Trình Hiệp phía sau anh suýt chút nữa là không theo kịp.
“Tổng giám đốc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Trình Hiệp thở hổn hển đuổi theo phía sau hỏi.
Hai tay Đường Hạo Tuấn nắm chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, cố đè nén sự so lắng, lạnh giọng đáp một câu: “Tống Vy xảy ra chuyện rồi.”
Lúc đó đột nhiên bị gián đoạn cuộc gọi với Tống Vy, hơn nữa trước khi bị gián đoạn, anh nghe thấy cô kêu lên “đừng”, có thể thấy được tình hình lúc đó của cô không hề tốt chút nào.
Còn về chuyện không tốt như thế nào, anh không dám nghĩ tiếp. Hiện giờ điều duy nhất anh có thể làm là nhất định phải tìm ra vị trí của cô ngay lập tức để cứu cô.
Rất nhanh đã tới phòng điều hành.
Đường Hạo Tuấn đẩy cửa vào, đưa điện thoại tới trước mặt nhân viên: “Lập tức truy tìm nơi cuối cùng mất tín hiệu của số này!”
“Vâng!” Đáp lại một tiếng, nhân viên lập tức bắt đầu tìm kiếm.