Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1598

Mạnh Ngọc không có dừng bước nữa, cũng vẫn không quay đầu, khi đi tới cửa, mở cửa ra.

Nhìn ánh sáng ở cửa, thấy Mạnh Ngọc bước một chân ra, Lâm Giai Nhi khóc xé lên: “Mạnh Ngọc!”

Mạnh Ngọc không đáp lại, sau khi đi ra thì đóng cửa lại.

Cửa phòng ngăn cách mọi thứ đằng sau, cũng lấy đi sự kiên cường của Mạnh Ngọc.

Anh ta không nhịn được nữa, lập tức khuỵu xuống, bật khóc.

Rõ ràng là một người đàn ông, lúc này lại khóc giống như một đứa trẻ.

Tuy anh ta nói từ bỏ Lâm Giai Nhi, nhưng khi anh ta nghe thấy những lời níu kéo đó của Lâm Giai Nhi, trong lòng vẫn đau đớn không chịu được.

Dù sao từ bỏ người mình yêu, đồng nghĩa với việc khoét trái tim của chính mình.

Tống Vy, Đường Hạo Tuấn và Trình Hiệp đứng ở đối diện, nhìn Mạnh Ngọc khóc, không ai mở miệng nói gì cả.

Bởi vì bọn họ biết, lúc này nói gì cũng vô dụng, để anh ta tự khóc, phát tiết một chút là được rồi.

Bọn họ cũng không biết anh ta ở bên trong đã nói gì với Lâm Giai Nhi, có điều nhìn bộ dạng của anh ta, chắc cũng chỉ có những điều đó.

Không biết qua bao lâu, Mạnh Ngọc ngừng khóc, đứng dậy, sau khi lau mắt, đeo lại kính lên, mỉm cười ngại ngùng với ba người Đường Hạo Tuấn: “Xin lỗi, khiến ba người chê cười rồi.”

Đường Hạo Tuấn nhếch môi: “Cậu và Lâm Giai Nhi đã nói lời tạm biệt có đúng không?”

“Ừ.” Mạnh Ngọc gật đầu.

Điều này cũng không có gì không thể thừa nhận.

Dù sao đây vốn là lần cuối cùng anh ta gặp Giai Nhi, nói lời tạm biệt cũng là điều nên làm.

Đường Hạo Tuấn nâng cằm lên, không nói gì cả.

Mạnh Ngọc chỉnh lại quần áo: “Được rồi Hạo Tuấn, thời gian không còn sớm nữa, tôi nên đi rồi.”

Nói xong, anh ta muốn lướt qua bên cạnh Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn vào lúc anh ta lướt qua vai đã đè vai của anh ta lại: “Không muốn biết tôi sẽ làm gì với cô ta sao?”

Ánh mắt của Mạnh Ngọc lóe lên, sau đó cười khổ: “Đương nhiên muốn, có điều cho dù muốn, tôi cũng sẽ không mở miệng hỏi, bởi vì bây giờ biết cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào cả, chỉ sẽ khiến tôi đau khổ hơn, đợi sau này, cậu hãy nói cho tôi đi.”

Nói xong, anh ta cúi đầu, rời đi.

Ba người Đường Hạo Tuấn nhìn bóng lưng của anh ta, mãi cho tới khi bóng lưng của anh ta biến mất mới thu hồi ánh mắt.

Tống Vy thở dài: “Lời níu kéo vừa rồi của Lâm Giai Nhi đối với bác sĩ Mạnh, em nghe thấy rồi, hơn nữa nghe ra thứ khác.”

“Cái gì?” Đường Hạo Tuấn nhìn cô, rõ ràng đang hỏi thứ gì.

Tống Vy vén tóc ra sau tai, vừa muốn mở miệng thì Trình Hiệp nói trước: “Điều mợ chủ muốn nói là tình cảm nhỉ?”

Tống Vy nhướn mày: “Không sai, trợ lý Trình anh cũng nghe ra rồi.”

“Ừm, quá rõ ràng rồi.” Trình Hiệp gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK