CHƯƠNG 985
Rùng mình một cái, Tống Vy không dám nghĩ tiếp nữa, vô thức ôm chặt mình.
Đường Hạo Minh đưa cho cô một ly nước ấm: “Uống chút nước đỡ lạnh.”
Tống Vy nhìn nước bốc hơi nóng, chần chừ không nhận.
Đường Hạo Minh đã cười: “Sao, sợ tôi hạ độc sao?”
Tống Vy ngẩng đầu liếc nhìn, coi như là trầm mặc.
Đường Hạo Minh cũng không giận, nụ cười càng sâu hơn: “Yên tâm đi, tôi không hạ độc, nếu tôi thật sự muốn hại cô thì lúc đó sẽ không cứu cô, càng sẽ không đưa cô tới bệnh viện rồi, yên tâm uống đi.”
Nghe vậy, Tống Vy sau khi cắn môi dưới thì vẫn nhận lấy ly nước: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Đường Hạo Minh xua tay.
Tống Vy uống ngụm nước, nước nóng xuôi theo cổ họng chảy vào dạ dày, rất nhanh xua tan hàn ý ngưng tụ vì sợ hãi trong người của cô, khiến sắc mặt có hơi tái nhợt của cô, dần dần khôi phục lại.
Đường Hạo Minh chống đầu, mỉm cười nhìn cô.
Tống Vy bị anh ta nhìn nên rất không tự nhiên, rụt cổ lại, chuyển chủ đề: “Đúng rồi, giám đốc Đường sao lại ở đất nước này?”
“Tôi tới đây có chút chuyện.” Đường Hạo Minh trả lời rất hàm hồ, rõ ràng không muốn nói cụ thể.
Sau khi Tống Vy hiểu thì cũng không hỏi nữa.
Trong phòng bệnh lại rơi vào trầm mặc.
Một lúc sau, có người gõ cửa phòng bệnh.
Đường Hạo Minh ngoảnh đầu: “Vào đi.”
Cửa được đẩy ra, một người đàn ông đi vào: “Giám đốc Đường, hai người đó đã giải quyết rồi.”
Nghe thấy lời này, tay cầm ly nước của Tống Vy chợt siết lại.
Đường Hạo Minh đã nhìn thấy, mắt kính phản quang: “Giải quyết như nào?”
“Hai người đó là kẻ phạm tội nhiều lần ở đây, bình thường một số người không dám trêu chọc bọn họ, cho nên cũng không ai báo cảnh sát xử lý, bên phía cảnh sát cũng lười quản, tôi vừa đưa thẳng bọn họ tới cục cảnh sát, hơn nữa khuyên góp một lô vật tư quân dụng, thành công khiến phía cảnh sát đồng ý sẽ nhốt chết bọn họ.” Trợ lý trả lời.
Đây chính là quy tắc ngầm của phía cục cảnh sát phương Tây.
Cảnh sát của cục cảnh sát phương Tây đều rất là vô cảm, chỉ cần không ai báo cảnh sát, cho dù có người ăn cướp trước mặt bọn họ, bọn họ cũng không nhất định sẽ quản.
Nhưng đã báo cảnh sát, rồi cho bọn họ chút lợi ích, bọn họ cũng rất vui lòng trừng trị một cách nghiêm trọng nhất với người phạm tội.
“Hài lòng với kết quả này không?” Đường Hạo Minh nhìn sang Tống Vy.
Tống Vy từ từ buông ly nước ra, gật đầu: “Ừm, cảm ơn giám đốc Đường.”
“Vậy cô định báo đáp tôi thế nào?” Đường Hạo Minh đột nhiên áp sát cô.
Tống Vy vô thức ngả ra sau, lông mày nhíu lại.
Báo đáp?
Cô quả thật sẽ báo đáp, nhưng cô không dám để anh ta đưa ra yêu cầu.
Chuyện lần trước, cô tới bây giờ vẫn không quên được.
“Tôi mời giám đốc Đường ăn cơm.” Tống Vy nghĩ một chút rồi đáp.
Ngoài mời ăn cơm, cô cũng không biết nên cảm ơn anh ta như thế nào.