Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1459

Giang Vân Khê rớt nước mắt: “Sao anh lại đối xử với em như vậy, anh không có trái tim à?”

Cô ta cứu anh nhưng anh lại nói không muốn cô ta cứu, còn nói cô ta mang lại rắc rối cho anh, nhưng rõ ràng cô ta không có ý đó.

“Là cô không có trái tim đấy!” Đường Hạo Tuấn lại nói: “Chẳng những không có trái tim còn không biết xấu hổ, yêu một người không có gì sai, nhưng cô không thể mong chờ người đó cũng yêu mình, huống hồ người đó còn đã có gia đình, mấy lần cô nhìn tôi bằng ánh mắt thâm tình, theo đuổi tôi là muốn làm gì, muốn phá vỡ hạnh phúc gia đình tôi sao?”

“Em…” Giang Vân Khê định nói mình không có ý đó, nhưng lời đến bên miệng lại không thể thốt ra được.

Trong mắt Đường Hạo Tuấn đầy vẻ châm chọc: “Cô xem đi, chính cô cũng không thể phủ nhận, vậy nên tình cảm này là không nên có, hôm qua cô còn có ý đồ phá đám cưới của tôi, cô nghĩ tôi sẽ buông tha cho cô sao? Ơn cứu mạng của cô, tôi đã dùng tiền để trả, tiền đã chuyển cho ba cô, từ nay về sau tôi và cô không còn ân tình gì nữa, vậy nên cô đi đi, đừng để tôi nhìn thấy cô nữa, nếu còn gặp lại cô, tôi sẽ không nương tay đâu.”

Nói xong anh lên xe, lái xe đi lướt qua Giang Vân Khê.

Giang Vân Khê thất thần nhìn theo hướng xe rời đi, cuối cùng không nhịn được nữa, ngồi xổm xuống đất bật khóc nức nở.

Tại sao? Tại sao ông trời lại đối xử với cô ta như vậy?

Cô ta chỉ muốn theo đuổi tình yêu của mình, tại sao mọi người đều coi thường cô ta, cho rằng cô ta sai?

Cô ta thật sự đã sai sao?

Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Giang Vân Khê lấy điện thoại ra xem, thấy là Đường Hạo Minh gọi, sắc mặt cô ta thay đổi, vội vàng lau nước mắt trả lời: “Alo…”

“Cô thật vô dụng, tôi bảo cô ở lại tập đoàn Đường Thị làm việc giúp tôi, tôi còn chưa bảo cô làm gì thì cô đã bị đuổi việc, thật sự khiến tôi thất vọng.” Tuy giọng Đường Hạo Minh nghe có vẻ dịu dàng nhưng sự lạnh nhạt ẩn trong đó vẫn khiến Giang Vân Khê rùng mình.

Cô ta nắm chặt điện thoại bằng cả hai tay, run giọng hỏi: “Anh… Sao anh biết tôi bị…”

“Đương nhiên là tôi đã nghe thấy.” Đường Hạo Minh nhếch cánh môi mỏng.

Giang Vân Khê trợn to mắt; “Anh lắp đặt thiết bị nghe lén trên người tôi?”

Đường Hạo Minh khẽ cười: “Nếu tôi không lắp thì sao biết được động thái mới nhất của cô kịp thời? Lỡ như cô nhất thời ấm đầu bán đứng tôi thì sao?”

“Tôi không làm.” Giang Vân Khê nhanh chóng phản bác lại.

Đường Hạo Minh khịt mũi: “Tôi biết cô không làm, nhưng cũng chẳng sao, hợp tác giữa chúng ta kết thúc ở đây. Cô ngu xuẩn như thế, có lẽ ngay từ đầu tôi không nên trông cậy nhờ cô giúp đỡ.”

Anh ta biết tình cảm Giang Vân Khê dành cho Đường Hạo Tuấn, nhưng không ngờ người phụ nữ này lại si tình đến vậy.

Sau khi vào tập đoàn Đường Thị nên tìm được chỗ đứng vững trước, đến khi ổn định rồi, khiến bản thân trở nên xuất sắc hơn sau đó mới tiếp xúc với Đường Hạo Tuấn, cô ta thì ngược lại, vừa vào tập đoàn đã quấn lấy Đường Hạo Tuấn, mài mòn hết ân tình lúc trước.

Anh ta đúng là sai lầm khi hợp tác với người phụ nữ này.

Đây cũng là lần đầu tiên Đường Hạo Minh thấy mình nhìn nhầm người, trong lòng không khỏi có chút khó chịu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK