Chương 134
Bởi vì mắt cá chân đã sưng vù, giống như một chiếc bánh bao, rõ ràng là đã bị bong gân.
Hơn nữa còn rất nghiêm trọng, dường như không có cách nào để đi được.
Hết cách, Tống Vy đành phải lấy điện thoại di động ra gọi cho Giang Hạ, nhờ cô ta đến đỡ mình.
Giang Hạ biết cô bị ngã, chạy đến ngay lập tức.
“Vy Vy.” Giang Hạ đỡ Tống Vy dậy.
Tống Vy miễn cưỡng dựa vào người cô ta, khẽ cười nói: “Giang Hạ, thật xin lỗi đã làm phiền cậu.”
“Nói gì vậy, chúng ta là bạn tốt mà, phiền phức gì chứ.” Giang Hạ bất mãn trừng mắt nhìn Tống Vy, sau đó hỏi: “Tại sao cậu lại bị ngã?”
Nghe cô ta hỏi chuyện này, Tống Vy mới nhớ tới chuyện trước khi ngã, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nheo lại: “Khi tớ trang điểm xong bước ra ngoài, dẫm phải thứ gì đó trơn trượt, hình như là dầu, nên mới bị trượt chân.”
“Dầu?” Giang Hạ sửng sốt: “Phòng vệ sinh làm gì có dầu?”
“Tớ không biết, nhưng cảm giác rất giống.” Tống Vy mím môi nói.
“Để tớ xem xem.” Giang Hạ đỡ cô dựa vào tường, để cô tự mình đứng vững, sau đó buông cánh tay ra, trở lại cửa phòng vệ sinh ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn trên mặt đất.
Cuối cùng, Giang Hạ nhìn thấy một vệt nước đọng sáng bóng gần chỗ ngã của Tống Vy.
“Có lẽ là cái này.” Cô ta lẩm bẩm, sau đó duỗi tay ra, dùng ngón trỏ chạm một chút vết nước, sau đó xoa xoa, trợn to hai mắt: “Vy Vy, thật sự là dầu.”
“Qủa nhiên mà, cảm giác của tớ không sai đâu.” Tống Vy chậm rãi siết chặt ngón tay đang chống vách tường.
Nước ngoài cửa phòng vệ sinh cũng là điều bình thường.
Nhưng nếu là dầu thì rõ ràng là có vấn đề. Quan trọng nhất là trước khi cô bước vào thì không có, sau khi đi ra thì có. Rõ ràng là có người muốn hại cô. Về phần người đó là ai, cô đã nghi ngờ trong lòng.
“Giang Hạ, cậu đưa tay cho tớ ngửi xem, tớ muốn biết đó là dầu gì!” Tống Vy trầm giọng nói.
Giang Hạ gật đầu, đứng dậy duỗi ngón tay ra.
Tống Vy cúi đầu ngửi, một mùi hương nhàn nhạt lưu lại trên chóp mũi: “Là tinh dầu dưỡng da.”
Hơn nữa, cô đã từng ngửi thấy mùi này trên người Tống Huyền, xem ra nghi ngờ của cô không sai.
“Vy Vy, cậu biết gì rồi à?” Nhìn thấy vẻ tức giận trên mặt của Tống Vy, Giang Hạ vừa đỡ cô vừa hỏi.
Tống Vy cắn môi: “Là Tống Huyền, cô ta cố ý đổ dầu để tớ ngã.”
“Mẹ kiếp, thật hèn hạ vô sỉ.” Giang Hạ tức giận giậm chân, nhưng sau đó nhận ra điều gì đó nhìn về phía Tống Vy: “Tại sao Tống Huyền lại ở đây?”
“Cũng giống như chúng ta, cô ta đến tham gia đấu thầu. Bọn tớ gặp nhau trong phòng vệ sinh. Cô ta nói với tớ, cô ta sẽ không để tớ thắng thầu. Tớ nghĩ đây là lý do tại sao cô ta đổ dầu lên sàn nhà làm tớ bị thương, để tớ tự nguyện rút khỏi cuộc đấu thầu.” Tống Vy đáp lại bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Thật nham hiểm.” Giang Hạ tức giận run lên: “Không được, Vy Vy, không dạy cho cô ta một bài học, tớ không thể nuốt nổi cơn tức này, đi, chúng ta đi tìm cô ta.”
“Giang Hạ, đừng hấp tấp.” Tống Vy kéo tay áo cô ta: “Bây giờ đang trong đấu thầu, nếu chúng ta đi tìm cô ta, chúng ta sẽ bị ban tổ chức đưa vào danh sách đen. Mất nhiều hơn được. Mọi việc phải đợi đến khi đấu thầu xong đã.”
Nghe vậy, Giang Hạ bình tĩnh lại, thu hồi chân: “Cậu nói cũng đúng, vậy chúng ta trở về đại sảnh trước đi.”
“Ừ.” Tống Vy gật đầu.
Hai người dìu nhau trở lại đại sảnh.
Tống Huyền vẫn luôn chú ý tới lối vào đại sảnh, nhìn thấy Tống Vy được đỡ trở lại, đầu tiên là vui mừng, sau lại khó chịu.
Vui mừng là Tống Vy thật sự bị mắc bẫy, đáng giận là Tống Vy thế này mà vẫn không chịu thua, còn muốn ở lại tham gia đấu thầu.
Người cũng phát hiện ra Tống Vy bị thương còn có Đường Hạo Tuấn đang trong phòng bao ở tầng hai.