CHƯƠNG 1383
“Cho cô đây chút phí cảm ơn, cảm ơn vì họ đã cung cấp thông tin.” Tống Vy dặn dò.
Trình Hiệp gật đầu: “Vâng.”
Đám thôn dân nghe bản thân mình chỉ tùy tiện nói mấy câu đã có tiền cầm, ai cũng cười đến ngoác cả miệng.
Rất nhanh sau đó, Trình Hiệp đưa cho mỗi người mấy trăm nghìn tiền cảm ơn, sau đó đuổi bọn họ rời đi.
Tống Vy nhìn cửa lớn khóa chặt, sắc mặt lạnh lẽo ra lệnh: “Hai người lên phía trước cạy ổ khóa ra cho tôi!”
Mặc dù hành vi kiểu như vầy rất không đúng, nhưng cô không quan tâm được nhiều nữa, cô chỉ muốn nhìn thấy Đường Hạo Tuấn.
Thêm nữa, nếu Giang Vân Khê đã dám giấu Đường Hạo Tuấn đi, vậy cũng đừng trách cô dùng biện pháp mạnh.
“Vâng!” Có hai người vệ sĩ đáp một tiếng, cầm dụng cụ tiến tới cạy ổ khóa.
Cửa được mở ra, Tống Vy hít một hơi thật sâu, đi vào.
Nhà không lớn, là nhà hai gian.
Tống Vy không biết Đường Hạo Tuấn ở đâu nên tìm từng phòng một.
Gian phòng thứ nhất không có, vậy khẳng định là ở gian thứ hai.
Quả nhiên, Tống Vy nhanh chân bước đến gian phòng thứ hai, vừa mới mở cửa vào đã thấy Đường Hạo Tuấn mặc bộ quần áo màu xám xịt từ đầu đến chân, hai mắt nhắm nghiền đang nằm ở trên giường.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh, tảng đá lớn trong lòng của Tống Vy cuối cùng cũng rơi xuống, nội tâm trống trải cuối cùng cũng được lấp đầy.
Viền mắt cô ửng đỏ, loạng choạng vội chạy tới bên giường. Đầu tiên là nhìn chằm chằm Đường Hạo Tuấn một lúc, sau đó lập tức cúi người nằm nhoài lên người anh, mừng đến phát khóc: “Chồng ơi, cuối cùng em cũng tìm được anh rồi!”
Cơ thể Tống Vy đang run rẩy, là vui sướng, là mừng rỡ, cũng là do kích động.
Từ lúc biết anh gặp chuyện không may, cô cảm giác như cả thế giới đều sụp đổ.
Mà bây giờ tìm được anh, trong phút chốc cô cảm thấy thế giới của mình có được ánh sáng thêm một lần nữa.
Tống Vy ôm chặt Đường Hạo Tuấn, chỉ sợ buông lỏng một giây thì anh sẽ không còn ở đây nữa.
Đám người của Trình Hiệp canh giữ ở gian nhà bên, không có quấy rầy Tống Vy và Đường Hạo Tuấn đoàn tụ.
Tống Vy ở trong phòng gần nửa tiếng sau mới thoáng lấy lại được bình tĩnh.
Bởi cô biết rõ hiện tại tìm được Đường Hạo Tuấn rồi, cô đã có thể thả lỏng tâm tình, không cần luôn dè chừng lo lắng như vậy nữa.
“Trợ lý Trình.” Tống Vy lau nước mắt, gọi Trình Hiệp vào.
“Mợ chủ.” Trình Hiệp vào trong gian phòng, nhìn Đường Hạo Tuấn một cái cũng thầm thở phào: “Muốn gọi bác sĩ tới xem cho tổng giám đốc đúng không ạ?”
Tống Vy ừm một tiếng: “Đúng vậy, xem thử tình trạng của Hạo Tuấn hiện tại như thế nào, tại sao đã nhiều ngày rồi vẫn còn chưa tỉnh lại.”
“Vâng.” Trình Hiệp gật đầu, nhanh chân ra ngoài gọi bác sĩ.