CHƯƠNG 232
Thư ký Lý thấy cô cuống cuồng đến nỗi phát run, không khỏi hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy, để tôi coi tôi có thể giúp được gì không?”
Có thể sau khi anh ta giúp đỡ, sếp sẽ rất vui và sẽ thưởng cho anh ta.
Tống Vy ôm tài liệu trong lòng: “Không cần đâu, thư ký Lý, cảm ơn lòng tốt của anh, nhà kho nơi tôi cất vải đang bị cháy, nhưng nhân viên của tôi đã gọi điện báo cháy rồi, tôi qua đó coi rốt cuộc là chuyện thế nào.”
Nói xong, cô cúi đầu xin lỗi, rời khỏi nhà hàng và lái xe đi.
Thư ký Lý nhìn phương hướng xe của cô, do dự một chút rồi gọi báo cho Đường Hạo Tuấn về vấn đề này.
Đường Hạo Tuấn nghe xong, lông mày nhíu lại.
Sao mà nhà kho lại đột ngột bốc cháy?
“Trình Hiệp.” Đường Hạo Tuấn gõ bàn, gọi Trình Hiệp vào.
Trình Hiệp đẩy cửa ra, đứng ở cửa: “Sếp, có chuyện gì sao?”
“Chuẩn bị xe!” Đường Hạo Tuấn đứng lên, trầm giọng ra lệnh.
Trình Hiệp kinh ngạc: “Sếp, ngài muốn đi ra ngoài? Nhưng lát nữa còn có một cuộc họp…”
“Đó không phải là một cuộc họp đặc biệt quan trọng gì, lùi lại 2 tiếng, tôi sẽ về sớm thôi!”
Đường Hạo Tuấn nói xong liền lấy áo khoác trên giá mặc vào, sải bước ra khỏi phòng làm việc, đi về phía thang máy, trên khuôn mặt tuấn lãng mang theo chút lo lắng.
Nhà kho chứa vải không được có bất kỳ nguồn lửa nào, cho nên bình thường sẽ không bén lửa.
Ngay cả người quản lý giữ kho hàng cũng không tuyển người hút thuốc lá, chính là để đề phòng hiện tượng này, mà hiện tại kho hàng bị cháy, chắc chắn không đơn giản như vậy!
Đường Hạo Tuấn lái xe, cau mày vội vàng lái ra ngoại ô.
Tống Vy cũng đang vội vã đến đó, lộ trình 30 phút lái xe, bị cô lái chỉ có 20 phút.
Cô bước xuống xe, nhìn nhà kho vẫn còn cháy rừng rực, máu huyết toàn thân cô lạnh toát.
“Bà chủ!” Nhân viên kho hàng thấy cô tới, vội vàng chạy tới.
Tống Vy không nhìn anh ta, chỉ ngẩng đầu lên, nhìn ngọn lửa lớn trước mặt, sắc mặt tái nhợt hỏi: “Cứu hoả còn chưa tới sao?”
“Vẫn chưa, tôi đã gọi điện thoại hỏi, bọn họ đang trên đường rồi, nhưng trên đường kẹt xe, cho nên…”
“Đừng nói nữa!” Tống Vy hai mắt đỏ bừng ngắt lời anh ta, sau đó hỏi: “Vải thì sao? Có cứu vải ra ngoài không?”
Người quản lý nhà kho cúi đầu áy náy.
Cơ thể Tống Vy loạng choạng, cảm giác thế giới đang quay cuồng.
Cô nắm lấy tay vịn cửa xe, mới miễn cưỡng không để mình ngã xuống.
“Ngay cả một sấp cũng không cứu được ư?” Tống Vy bình tĩnh lại cảm xúc một chút, siết chặt tay hỏi.
Người quản lý lắc đầu: “Lúc xảy ra hỏa hoạn, đúng lúc là giờ nghỉ trưa, chúng tôi đều đang ngồi ăn cơm ở bên ngoài, căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra, đợi chúng tôi ăn cơm xong quay về thì lửa đã cháy lớn rồi, căn bản không thể vào được, chứ đừng nói là cứu vải.”
Nghe vậy, Tống Vy nhắm mắt tuyệt vọng.
Lúc này, một chiếc ô tô khác chạy tới.
Giang Hạ nhảy xuống xe, ngay cả cửa cũng còn chưa kịp đóng, nắm lấy tay Tống Vy, cũng hỏi về tình hình vải.
Tống Vy tiếc nuối nói với cô ta rằng vải đã mất hết rồi.
Giang Hạ siết chặt tay không thể chấp nhận được: “Không còn nữa?”
“Ừm.” Tống Vy gật đầu.
“Đó là mấy tỷ vải đó!” Cảm xúc Giang Hạ kích động mà hét lên một tiếng, đột nhiên chạy về phía nhà kho, như không tin lời cô nói, phải tận mắt nhìn thấy mới từ bỏ.
Nhìn thấy cảnh này, Tống Vy sửng sốt, vội vàng kêu lên: “Hạ, cậu làm gì vậy, mau quay lại!”
Giang Hạ không có nghe lời, dừng ở trước nhà kho, nhìn đống lửa trước mặt một cách sụp đổ.
Ngọn lửa đã nuốt chửng toàn bộ số vải bên trong, đó là vải mà cô ta đã chạy đến rất nhiều xưởng vải để bàn bạc được đó.
Thậm chí, một số loại vải vô cùng đắt, nhưng sản lượng rất ít, cô ta uống rượu uống đến đau bụng mới khiến quản lý của xưởng vải bán cho cô ta, bây giờ toàn bộ công sức của cô ta đều mất hết rồi, điều này bảo cô ta làm sao chấp nhận được!
Thấy Giang Hạ không nghe lời, Tống Vy cắn môi giậm giậm chân, cũng chạy tới, cố gắng kéo cô ta lại.