CHƯƠNG 169
Ông Hill và đám người kia sững sờ.
“Ý của cô Tống là…”
Đường Hạo Tuấn cũng nhìn Tống Vy.
Tống Vy cười: “Tôi bị đẩy xuống, liên lụy nhiều người ra tay cứu tôi như vậy, tôi cảm thấy mấy người nên xin lỗi bọn họ, còn có Đường tổng, còn có Phàm.”
“Đường tổng và bác sĩ Kiều đương nhiên chúng tôi sẽ xin lỗi, nhưng những người khác dựa vào cái gì?”
Cô Hill khuôn mặt tràn đầy sự bất mãn.
Tống Vy nhướng mắt nhìn cô ta: “Dựa vào cái gì? Chính là dựa vào vốn dĩ bọn họ không cần xuống nước, là mấy người vô duyên vô cớ tăng thêm việc cho bọn họ.”
“Cô…”
“Được rồi!” Cô Hill vẫn muốn nói điều gì đó, ông Hill đã kéo cô ta lại, dùng ánh mắt để cảnh cáo cô ta.
Cô Hill ủy khuất, đôi mắt đỏ lên, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.
Ông Hill thấy cô ta đã an phận, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau khi liếc nhìn Đường Hạo Tuấn, lúc này mới nở một nụ cười ngượng ngùng với Tống Vy: “Cô Tống yên tâm đi, chúng tôi sẽ đi xin lỗi.”
“Vậy thì không sao rồi.” Tống Vy cũng nở một nụ cười đáp lại ông ta.
Bọn họ đã tình nguyện xin lỗi, đường nhiên cô cũng không túm chặt lấy không buông.
“Được rồi, vậy chúng tôi cáo từ trước, không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa.”
Nói xong, ông Hill dẫn theo một đám người rời đi.
Trong phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh.
Tống Vy ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông bên cạnh giường bệnh: “Đường tổng, cảm ơn anh đã giúp tôi làm chủ, nếu không phải có anh ở đây, bọn họ cũng sẽ không đồng ý xin lỗi những nhân viên kia.”
Cô biết rất rõ, tất cả những thứ này, chẳng qua đều là nể mặt anh mà thôi.
“Không có gì, ăn cơm đi.” Đường Hạo Tuấn mở hộp cơm ra, tự tay lấy món ăn bên trong ra, đặt lên chiếc bàn nhỏ trên giường bệnh của cô.
Tống Vy nhìn món ăn phong phú trước mặt, cầm đũa lên, đang định gắp đồ ăn, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhìn anh hỏi: “Đường tổng, anh đã ăn cơm chưa?”
“Chưa.” Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn khẽ động đậy, thờ ơ nhả ra một chữ.
Anh vẫn luôn ở đây trông coi cô, làm gì có thời gian đi ăn cơm.
Tống Vy đưa ra lời mời: “Vậy cùng ăn đi.”
“Không….” Đường Hạo Tuấn đang định nói không cần, trong tay đã bị nhét một đôi đũa.
“Đường tổng, anh vừa nói ‘chưa’ cái gì?” Tống Vy chớp chớp mắt với anh, giả vờ không biết lời anh muốn nói.
Đường Hạo Tuấn nhìn cô, lại nhìn đôi đũa trong tay, yết hầu chuyển động một chút, cuối cùng vẫn nuốt lại lời từ chối: “Không có gì.”
“Đã không có gì, vậy thì ăn cơm thôi.” Tống Vy cười hì hì, chia đồ ăn trước mặt mình thành hai phần, đưa cho anh một phần.
Đường Hạo Tuấn nhìn cơm ở trong bát mình rõ ràng nhiều hơn của cô, đáy lòng dâng lên một tia ấm áp, ngay cả trán cũng nhu hòa hơn rất nhiều.
Ăn cơm xong, Trình Hiệp vẫn luôn đứng ngoài cửa im lặng làm người trong suốt, đi vào giúp thu dọn bát đũa.
Lúc này, một y tá ôm một tập bệnh án gõ cửa: “Cô Tống, anh Kiều bạn của cô đã tỉnh lại rồi.”
“Phàm tỉnh lại rồi?” Đôi mắt Tống Vy sáng lên.
“Đúng vậy, anh ấy đang nằm ở phòng bệnh bên cạnh phòng cô.” Y tá mỉm cười nói xong lập tức quay người rời đi.
Tống Vy vén chăn đi xuống giường.
Đường Hạo Tuấn thấy vậy, nheo mắt lại: “Em muốn đi gặp anh ta?”
“Đúng vậy, anh ấy vì cứu tôi nên mới thành ra như vậy, sao tôi có thể không đi được.” Tống Vy vừa cúi người đi giày, vừa trả lời, vì vậy cũng không nhìn thấy khuôn mặt khó chịu của anh.
Sau khi đi giày xong, Tống Vy đứng thẳng người, đi về phía phòng bệnh bên cạnh.
Đi đến phòng bệnh bên cạnh, cô vừa đi vào đã nhìn thấy Kiều Phàm đang từ trên giường đi xuống.
Anh ta mặc đồ bệnh nhân, chân trần đứng trên mặt đất, giống như người mù, nheo mắt hai tay thăm dò trong không khí xem có vật cản nào không.
Mà phía trước anh ta đúng lúc có một chiếc ghế, thấy anh ta vẫn đi về phía trước, sắp bị chiếc ghế làm vướng chân ngã xuống đất, Tống Vy vội vàng đi đến đỡ lấy cánh tay của anh ta: “Phàm, cẩn thận một chút.”
“Vy Vy?” Bàn tay đang tìm tòi trong không khí của Kiều Phàm đột nhiên dừng lại, kinh ngạc và vui mừng hét lên.