Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1389

Nói xong, Tống Vy mặc kệ cô ta, tiến lên giúp đỡ Đường Hạo Tuấn lên cáng.

Giang Vân Khê đứng bên cạnh không thể ngăn được, chỉ có thể siết chặt hai lòng bàn tay, đôi mắt đỏ hoe đứng nhìn.

Không bao lâu sau, mười mấy chiếc ô tô sang trọng lái ra khỏi thôn.

Giang Vân Khê đứng ở đầu thôn, trân trân nhìn đoàn xe đi xa, không ai biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì.

Bên kia, mấy người Tống Vy nhanh chóng trở lại thành phố trong 1 giờ đồng hồ.

Mạnh Ngọc đã nhận được điện thoại của Trình Hiệp, dẫn các nhân viên y tế đến chuẩn bị phòng phẫu thuật.

Đường Hạo Tuấn vừa xuống xe đã được đẩy ngay vào phòng phẫu thuật.

Tống Vy đang đứng bên ngoài phòng phẫu thuật, Mạnh Ngọc chỉnh lại bộ quần áo phẫu thuật màu xanh lá trên người, nhìn dáng vẻ bồn chồn bất an của cô, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng lo lắng, chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ thôi, Hạo Tuấn sẽ nhanh chóng ra ngoài thôi.”

Mặc dù Tống Vy vẫn còn một chút khúc mắc nhỏ với Mạnh Ngọc nhưng hiện giờ Đường Hạo Tuấn chỉ có thể dựa vào anh ta, cô cũng không thể giữ thái độ lạnh lùng, đành miễn cưỡng nở một nụ cười: “Được, tôi biết rồi, Hạo Tuấn làm phiền anh vậy.”

“Yên tâm đi.” Mạnh Ngọc đeo khẩu trang, bước vào phòng phẫu thuật.

Tống Vy, Trình Hiệp và dì Vương đang ngồi trên xe lăn cùng đợi ở bên ngoài.

Lúc này Tống Vy mới chợt nhớ ra điều gì đó, nhìn về phía Trình Hiệp: “Trợ lý Trình, cậu ra nước ngoài đón Dĩnh Nhi về đây, tôi đã hứa với nó sau khi tìm thấy Hạo Tuấn sẽ lập tức đón con bé về.”

Cô muốn ở cạnh Đường Hạo Tuấn nên đương nhiên không thể đi, cũng không yên tâm để người khác đi đón.

Việc này chỉ có thể giao cho Trình Hiệp.

“Vâng thưa mợ chủ, vậy tôi sẽ đi ngay.” Trình Hiệp gật đầu, quay người rời đi.

Tống Vy lại nhìn dì Vương: “Dì Vương, dì đừng tự trách chính mình, Hạo Tuấn đã được tìm thấy rồi, đợi cục máu đông trong đầu anh ấy tan ra thì tự nhiên sẽ tỉnh lại thôi. Hơn nữa tôi tin Hạo Tuấn cũng không trách dì đâu.”

Thực ra cho dù thế nào thì chuyện của Đường Hạo Tuấn cũng không thể trách dì Vương.

Cho dù dì Vương không xảy ra chuyện và Đường Hạo Tuấn không về nước thì Đường Hạo Minh cũng sẽ ra tay với Hạo Tuấn, chỉ là với cách thức, thời gian và địa điểm khác mà thôi.

Dì Vương nhìn về phía cửa phòng mổ: “Ông trời phù hộ, mong cậu chủ, mợ chủ và ba đứa trẻ về sau không xảy ra chuyện gì nữa. Bà già như tôi thật sự không thể chịu thêm cú sốc gì nữa.”

Tống Vy nghe dì Vương nói vậy, khẽ mỉm cười, đặt tay lên vai bà: “Sẽ như vậy mà, tất cả chúng ta đều sẽ không có chuyện gì.”

Dì Vương rưng rưng nước mắt nói phải: “Mợ chủ nói đúng.”

Sau đó hai người cùng không lên tiếng, yên lặng chờ Đường Hạo Tuấn ra ngoài.

Vì đây không phải là một cuộc phẫu thuật lớn nên sau hai tiếng cuộc phẫu thuật đã kết thúc.

Đường Hạo Tuấn được đẩy ra ngoài, Tống Vy đứng từ băng ghế lạnh lên: “Hạo Tuấn.”

Dì Vương cũng vội vàng đẩy xe lăn qua.

Tống Vy đứng bên cạnh giường, nhìn sắc mặt Đường Hạo Tuấn tái nhợt, đau lòng vươn tay ra chạm vào mặt anh: “Bác sĩ Mạnh, hiện giờ Hạo Tuấn không sao chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK