Chương 1208
Đường Hạo Tuấn vươn tay cầm lấy, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ toàn bộ bức tranh phác thảo.
Khi nhìn thấy huy chương trên đó, nét mặt của anh hơi thay đổi, nắm chặt bức phác thảo.
Tống Vy nhìn hành động của anh, đứng dậy hỏi: “Chồng, anh đã từng thấy qua huy chương này?”
“Anh đã từng thấy nó ở chỗ Đường Hạo Minh.” Đường Hạo Tuấn lạnh giọng đáp.
Hai mắt Tống Vy run lên: “Đường Hạo Minh?”
“Đúng vậy, vài tháng trước, khi Đường Hạo Minh về nước, anh đã nhìn thấy nó trên cổ anh ta.” Đường Hạo Tuấn đáp.
Tống Vy mấp máy môi: “Chẳng lẽ, cái chết của cha mẹ Kiều Phàm có liên quan đến Đường Hạo Minh sao? Không đúng, mười mấy năm trước, Đường Hạo Minh chỉ mới mười mấy tuổi, anh ta…”
“Không liên quan đến Đường Hạo Minh, mà liên quan đến tổ chức phía sau Đường Hạo Minh.” Đường Hạo Tuấn cắt ngang cô.
Anh đã luôn suy nghĩ về việc rốt cuộc Đường Hạo Minh đã gia nhập tổ chức nào mà có thể không gặp trở ngại gì khi đến các nước khác, bây giờ cuối cùng cũng có manh mối rồi.
Chính là huy chương này!
Lần đầu tiên nhìn thấy huy chương này trên cổ của Đường Hạo Minh, anh không cảm thấy điều gì, mãi đến khi nhìn thấy bản phác thảo này, nhớ lại mối thù của Giang Hạ và Kiều Phàm mà Tống Vy trước đây đã nói qua.
Ba mẹ của Kiều Phàm đã bị giết bởi một tổ chức, nếu cái huy chương này là thuộc về hung thủ, Đường Hạo Minh cũng có cái huy chương này, vậy rõ ràng anh ta và tên hung thủ là cùng một tổ chức.
Chỉ cần điều tra rõ tổ chức này, có lẽ, sẽ kiếm được Đường Hạo Minh.
Tống Vy nhìn biểu cảm của Đường Hạo Tuấn, sau đó nhìn bản phác thảo bị anh nặn thành một cục, mím mím đôi môi đỏ mọng: “Hạo Tuấn, có phải anh muốn nói, Đường Hạo Minh và người giết chết ba mẹ Kiều Phàm, là cùng thuộc một tổ chức?”
“Chắc là vậy, bản phác thảo này anh sẽ lấy đi, anh về phòng làm việc trước đây.” Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại trầm giọng nói.
Tống Vy biết anh đến phòng làm việc điều tra tổ chức của huy chương này, gật đầu đáp: “Được, anh đi đi.”
Đường Hạo Tuấn xoay người đi ra ngoài.
Sau khi anh rời đi, Tống Vy đã gọi điện cho Giang Hạ, nói phát hiện này cho cô ta.
Giang Hạ lập tức vui vẻ cúp máy, nói lại với Kiều Phàm.
Ngay sau đó, Kiều Phàm gọi cho Tống Vy.
“Vy Vy, em có chắc đã từng thấy qua huy chương đó ở chỗ Đường Hạo Minh?” Mắt kính của Kiều Phàm phản quang, không nhìn thấy rõ đôi mắt của anh ta.
Tống Vy gật đầu: “Hạo Tuấn nói thấy qua, vây chắc chắn là thật rồi, bây giờ Hạo Tuấn đã đi điều tra tổ chức phía sau chiếc huy chương này rồi, Kiều Phàm, còn anh thì sao, có điều tra ra được gì không?”
Lần trước Giang Hạ có nói anh ta lấy huy chương đi điều tra.
Cũng không biết bây giờ có tra ra được gì không.
Kiều Phàm đẩy kính của mình: “Vẫn chưa có gì, tôi tìm bạn hỏi qua, đến bây giờ bạn tôi vẫn chưa trả lời, nhưng mà lâu vậy rồi, tôi nghĩ bạn tôi vẫn chưa điều tra ra được gì.”
“Không sao đâu, Hạo Tuấn đi điều tra rồi, đợi khi nào Hạo Tuấn có kết quả, tôi sẽ báo anh.” Tống Vy cười nói.