CHƯƠNG 16: TIỆC SINH NHẬT
Sau khi dùng ánh mắt oán hận nhìn Tống Vy, Tổng Huyền cũng không qua chào hỏi mà rời bữa tiệc sớm. Bên kia, ông cụ Mạc đưa Tổng Vy và Đường Hạo Tuấn vào phòng nghỉ riêng của mình.
“Ông Mạc, đây là món quà thầy con nhờ chuyển đến người. Chúc người sinh nhật vui vẻ.” Tống Vy đưa món quà luôn mang bên mình ra.
Tối nay là đại tiệc, cũng là tiệc mừng sinh nhật. Nhưng lại không có nhiều người biết đến điều đó, và Tống Vy là một trong số ít người biết.
“Được, được, cảm ơn con” Ông cụ Mạc nhận lấy, mở ra ngay trước mặt Tống Vy. Đó là một ấm trà gốm, tuy không đáng giá bao nhiêu nhưng là do người bạn già Mercedes tự mình làm. Nhìn thấy chữ ký của ông bạn bên trên, ông cụ Mạc hiểu ý bật cười, hài lòng nhận lấy.
“Hạo Tuấn, cháu nói xem, ông già rồi, cũng không giúp được gì nhiều. Ông cụ Mạc đặt món quà xuống, ngẩng đầu nhìn Đường Hạo Tuấn đang ngồi bên cạnh.
Trong lúc bọn họ đang trò chuyện thì buộc phải dừng lại một chút vì tiếng ồn ào bên ngoài.
Đường Hạo Tuấn là người quyên tặng nhiều nhất của tối nay, nhưng mục đích của anh không phải là muốn tham gia vào hạng mục của nhà họ Mạc, mà là muốn ông cụ Mạc xuất sơn, làm nhà thiết kế chính cho dự án thời trang “Dục Hỏa Trùng Sinh” mới đây của Đường thị. Đường Hạo Tuấn là một người cực kỳ kén chọn trong công việc, trong lĩnh vực này, anh chỉ nghĩ đến hai người, một là người trong nước Mạc Kiên, một là Mercedes ở nước ngoài.
Nhưng bây giờ ở gần chỉ có Mạc Kiên. Trước sự từ chối của ông cụ Mạc, Đường Hạo Tuấn chọn im lặng.
“Như vậy đi, cháu nhìn xem cô bé này thế nào? Trẻ tuổi, nhiều ý tưởng” Ông cụ Mạc đột nhiên nhìn về phía Tống Vy.
Tống Vy đứng đó, đầu óc trở nên mơ hồ. Đường Hạo Tuấn dùng ánh mắt dò xét lạnh lùng nhìn về phía Tống Vy.
Mặc dù anh có duyên gặp mặt người phụ nữ này hai lần, nhưng không có nghĩa là anh sẽ tùy tiện giao hàng mục này cho một người.
Đường Hạo Tuấn có chút nghi hoặc.
“Như vậy đi, cháu để con bé làm ở chỗ cháu một tháng trước, cháu có thể khảo sát nó, nếu như nó không được việc, thì bảo thầy nó đến làm” Ông cụ Mạc cười nói, ánh mắt hiện lên đầy vẻ tín nhiệm với Tống Vy.
Nhưng Tống Vy có thể nghe ra mình bị bán, không chỉ mình bị bán mà thầy cũng bị bán theo. Ông cụ Mạc tràn đầy tự tin, hơn nữa những lời này cho thấy người phụ nữ này có bản lĩnh gì đó phi thường. Đường Hạo Tuấn không khỏi cảm thấy hứng thú.
“Được ạ” Anh vui vẻ đồng ý.
“..” Tống Vy ngây người, còn chưa thảo luận gì với mình mà?
“Ngày mai, cô đến chỗ này, nhớ đi làm đúng giờ” Đường Hạo Tuấn đứng dậy, đưa một tấm danh thiếp cá nhân cho Tổng Vy.
Tống Vy nhận lấy, chưa kịp nói lời nào, Đường Hạo Tuấn đã xoay người bước ra ngoài.
“Ông nội Mạc, chuyện này?” Tống Vy nhìn ông cụ Mạc bằng ánh mắt khó hiểu.
“Chúng ngủ rất ngoan.” Giang Hạ đứng bên cạnh Tống Vy, cùng cô nhìn ngắm bọn trẻ. Tống Vy đóng cửa lại: ” Hạ, hôm nay cậu vất vả rồi.”
“Không vất vả, tớ là mẹ đỡ đầu của bọn nhỏ, chăm sóc chúng là chuyện đương nhiên, ngược lại cậu ấy, sao về trễ vậy?” Giang Hạ tò mò.
Tống Vy đi về phía ghế sô pha trong phòng khách, ngáp một cái rồi trả lời: “Đừng nhắc tới nữa, trong bữa tiệc tớ gặp chút rắc rối nên chậm trễ thời gian gặp ông Mạc.”
“Rắc rối?” Nghe thấy hai chữ này, Giang Hạ trở nên căng thẳng, ở phía sau lo lắng hỏi: “Rắc rối, không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không có, mọi chuyện đã giải quyết xong, còn có tin tốt” Tống Vy ngồi xuống ghế sô pha, lấy danh thiếp của Đường Hạo Tuấn trong túi ra.
Giang Hạ cầm lấy xem, rồi hét lên: “Vy, sao cậu lấy được danh thiếp của Đường tổng thể?”