Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1347

Vậy nên Đường Hạo Minh là quang minh chính đại đi vào, sau khi lục tìm, không tìm được thì rời đi.

Đường Hạo Tuấn nghe xong lời kể lại của người quản lý, anh trầm mặc một lát mới lạnh giọng nói: “Lần sau nếu Đường Hạo Minh còn xuất hiện, lập tức thông báo cho tôi.”

Người quản lý không rõ ân oán giữa Đường Hạo Minh và Đường Hạo Tuấn, không do dự mà gật đầu đồng ý: “Được sếp Đường.”

“Đi thôi.” Đường Hạo Tuấn đứng dậy, dẫn theo người quản lý của tập đoàn rời khỏi Duy Tâm.

Duy Tâm không phải là sản nghiệp do anh nắm cổ phần, anh đến đây cũng chỉ là khách, nếu đã hỏi được điều mình muốn biết, đương nhiên cũng không cần thiết ở lại.

Sau khi Đường Hạo Tuấn rời khỏi Duy Tâm, trực tiếp đến bệnh viện.

Trên xe, anh nhìn sang người quản lý: “Bên phía Lý Tú Chi có phát hiện gì không?”

Người quản lý lắc đầu: “Bà Đường… không, bên phía Lý Tú Chi không có bất kỳ phát hiện gì, tôi nghĩ Đường Hạo Minh chắc không có đi tìm bà ta, có điều cho dù đi, tôi đoán Lý Tú Chi cũng sẽ không tiết lộ tung tích của Đường Hạo Minh cho chúng ta, dù sao bọn họ là mẹ con ruột, cho dù không có tình cảm gì, Lý Tú Chi cũng sẽ không đẩy Đường Hạo Minh vào đường cùng.”

Đường Hạo Tuấn nghe thấy lời này, ngược lại không nói gì, bởi vì quả thật có đạo lý.

“Mặc kệ như thế nào, tiếp tục giám sát Lý Tú Chi, một khi có manh mối của Đường Hạo Minh, lập tức khống chế khu vực bên phía Lý Tú Chi.” Đường Hạo Tuấn híp mắt căn dặn.

Người quản lý gật đầu: “Hiểu.”

Đường Hạo Tuấn không nói chuyện, cầm một văn kiện đọc.

Sau khi đến bệnh viện, anh ném văn kiện cho người quản lý, xuống xe đi vào khu nội trú.

Vừa đến phòng bệnh của dì Vương thì Đường Hạo Tuấn thông qua kính trên cửa, nhìn thấy một bác sĩ mặc áo blouse trắng, đang cầm một chiếc kim tiêm rỗng, bơm không khí vào chỗ truyền nước của dì Vương.

Nhìn thấy một màn này, đồng tử của Đường Hạo Tuấn chợt co rút, một cước đạp cửa phòng bệnh ra: “Anh đang làm gì?”

Bác sĩ không ngờ mình làm chuyện xấu vậy mà bị phát hiện, vội vàng ném kim tiêm đi, chạy về phía cửa, muốn húc Đường Hạo Tuấn ra rồi chạy khỏi nơi này.

Tuy nhiên Đường Hạo Tuấn sớm đã dự liệu được, khi anh ta chạy qua, anh nhấc chân, đạp vào bụng của bác sĩ.

Bác sĩ bị đạp ngã ra đất, mặt mày đau đớn.

Đường Hạo Tuấn đầu tiên là liếc nhìn dì Vương nằm trên giường không có cảm giác, sau đó đi bước lớn, một chân đạp lên lồng ngực của bác sĩ, dùng sức đè: “Nói, ai phái anh đến?”

Bác sĩ đau tới mức không nói thành lời, nhìn Đường Hạo Tuấn với đôi mắt đỏ ngầu.

Lông mày của Đường Hạo Tuấn nhíu chặt lại, chân lại dùng sức.

Bác sĩ đau tới mức hét lên thành tiếng.

Âm thanh này cũng thu hút sự chú ý của người bên ngoài, người quản lý vội vàng chạy vào: “Tổng giám đốc, xảy ra chuyện gì vậy?”

Đường Hạo Tuấn không trả lời, chỉ căn dặn: “Gọi bảo vệ của bệnh viện tới đây, ngoài ra, báo cảnh sát!”

Người quản lý thấy bác sĩ bị anh đạp ở trên đất, ý thức được người này có vấn đề, vội vàng gật đầu: “Được.”

Rất nhanh, bảo vệ đã đến, người cùng tới còn có Mạnh Ngọc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK