CHƯƠNG 1362
Tống Dĩnh Nhi khịt mũi: “Chúng cháu là từ phòng bệnh của mẹ chạy tới, muốn nhìn em trai.”
“Được, ở đó!” Trình Hiệp xoay người, chỉ vào lồng ấp ở chính giữa phòng sơ sinh.
Tống Dĩnh Nhi và Tống Hải Dương tay dán vào cửa kính, nhìn chiếc lồng ấp đó.
Tống Dĩnh Nhi chớp mắt: “A, em ấy sao lại bé như vậy, còn bé hơn Dĩnh Nhi rất nhiều.”
Cô bé làm một động tác rất nhỏ.
Tống Hải Dương mím môi không nói chuyện.
Trình Hiệp xoa đầu của Tống Dĩnh Nhi, mỉm cười đáp: “Bởi vì em cháu mới vừa chào đời, cho nên rất bé, Dĩnh Nhi lúc nhỏ cũng bé như vậy.”
“Thật sao?” Tống Dĩnh Nhi rõ ràng bị hù dọa.
Trình Hiệp liếc nhìn Tống Hải Dương, gật đầu: “Đương nhiên là thật, không tin cháu hỏi cậu chủ nhỏ.”
Tống Dĩnh Nhi quả nhiên quay đầu nhìn Tống Hải Dương: “Anh, lời chú Trình nói là thật sao?”
Tống Hải Dương ừ một tiếng: “Phải.”
Thật ra cậu bé biết, Trình Hiệp đang nói dối, cố ý lừa Dĩnh Nhi nên mới nói như vậy, chỉ vì không để Dĩnh Nhi buồn.
Dù sao đứa em trai này nhỏ như vậy, có thể sống như lời của y tá nói hay không, vẫn không biết được.
Nếu trực tiếp nói cho Dĩnh Nhi, đứa em trai này có khả năng không sống được, Dĩnh Nhi chắc chắn sẽ sụp đổ.
Trình Hiệp thấy Tống Hải Dương quả nhiên hiểu ý trong ánh mắt vừa rồi của mình, bỗng thở phào.
Quả nhiên không hổ là con của tổng giám đốc, thật là thông minh.
“Tốt quá rồi.” Tống Dĩnh Nhi thấy Tống Hải Dương cũng nói như vậy thì cũng không nghi ngờ nữa, tin trẻ con vừa sinh ra đều bé như vậy.
Tống Dĩnh Nhi lại để tay trên cửa kính, hai mắt phát sáng nhìn đứa trẻ trong lồng ấp, vui vẻ nói: “Em trai, em nhất định phải sớm ra khỏi cái lồng đó, chị đợi em ra ngoài cùng nhau chơi, chị còn có rất nhiều quà muốn tặng cho em, còn cả anh trai cũng vậy, có đúng không anh?”
Tống Dĩnh Nhi nhìn Tống Hải Dương.
Tống Hải Dương gật đầu: “Phải.”
Tống Dĩnh Nhi lại mỉm cười.
Mấy người ở đây, chỉ có một mình cô bé không biết tình hình thật của đứa bé này, cho nên lúc này nghe lời chúc phúc của cô bé, trong lòng đều chua xót.
Nhìn rất lâu, mấy người mới quay lại phòng bệnh của Tống Vy.
Tống Vy vẫn chưa tỉnh, nằm ngủ say ở trên giường bệnh.
Mặt của cô, trắng bệch như tờ giấy, làn da nhìn trông có chút trong suốt, dường như một giây sau thì sẽ biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.
“Châu Ánh, cô trở về trước đi, tôi ở đây với Vy Vy là được.” Hạ Bảo Châu nhìn Tống Vy, nói với Trần Châu Ánh.
Trần Châu Ánh vốn muốn từ chối, cũng muốn ở lại đây.
Hạ Bảo Châu lần nữa mở miệng: “Tình trạng của Vy Vy chắc chắn phải nằm viện một khoảng thời gian, cô đi thu dọn một ít đồ dùng sinh hoạt cho cậu ấy, còn cả sổ thiết kế của cậu ấy nữa.”