CHƯƠNG 728
“Cố định cánh tay và chân cho anh.” Tống Vy liếc mắt nhìn anh rồi trả lời.
Đây là mấy cây gỗ lúc cô nhặt củi đốt cố ý tìm cho anh ta đấy.
Đường Hạo Minh nhìn Tống Vy đang loay hoay với mấy cành cây, trong lòng không biết có cảm xúc gì, có chút ấm áp, còn có chút cảm xúc mà anh ta chưa từng trải nghiệm dâng lên.
Đến mức chính bản thân anh ta cũng không biết rằng ánh mắt anh ta khi nhìn Tống Vy đã trở nên dịu dàng.
Sự dịu dàng này khác biệt hoàn toàn với sự dịu dàng không có chút hơi ấm nào do anh ta cố ý giả vờ tạo ra, sự dịu dàng lần này là toát ra từ tận đáy lòng.
Tống Vy không biết Đường Hạo Minh đang nhìn mình, cô cầm cành cây và cà vạt đã xé thành sợi vải, nhìn chân của anh ta, nghiêm túc nói: “Có thể sẽ đau đấy, lát nữa anh cố chịu một chút, tôi sẽ buộc rất chặt, cố định xương giúp anh thử xem, để tránh xương của anh sai vị trí nặng hơn.”
“Được, cô làm đi.” Đường Hạo Minh gật đầu, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tống Vy nghe ra được nhưng cũng không suy nghĩ gì nhiều, bắt đầu băng cố định chân cho anh ta.
Đường Hạo Minh đau đến mức cắn chặt hàm răng, mặt mày cũng trở nên dữ tợn, từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh xuất hiện trên trán, tiếng rên rỉ đau đớn không ngừng phát ra từ trong cổ họng.
Tống Vy nghe thấy âm thanh này, trái tim cũng run lên, tay cô cũng không đành lòng tiếp tục.
Nhưng cuối cùng anh ta vẫn kiên trì chịu đựng.
Sau khi bó chặt chân và tay, Tống Vy thở phào nhẹ nhõm, Đường Hạo Minh đau đến nỗi như sắp ngất đi, đầu đang đầy mồ hôi tựa vào vách đá thở hổn hển.
Tống Vy quay đầu nhìn anh ta: “Này, anh vẫn ổn đấy chứ?”
Đường Hạo Minh suy yếu mở mắt ra, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuôi theo lông mày vào trong mắt, khiến mắt anh ta đau nhức, nên lại một lần nữa nhắm lại, chỉ có thể giật giật khóe miệng, nở nụ cười yếu ớt: “Vẫn ổn, không chết được.”
“Vậy là tốt rồi.” Tống Vy gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa.
Anh ta không chết là được, dù sao những cái khác cô cũng không thể giúp gì.
Ục ục ục…
Bụng Tống Vy bỗng dưng reo lên, vang vọng lạ thường giữa hang động không mấy rộng lớn.
Tống Vy đỏ mặt sờ lên bụng, không dám nhìn sang người đàn ông bên cạnh mình.
Người đàn ông nhìn cô đầy thú vị: “Đói rồi à?”
“Phí lời, từ sau khi bị anh bắt cóc tôi vẫn chưa ăn gì đâu.” Tống Vy tức giận trả lời.
Lúc nhặt củi vừa rồi, cô cũng chỉ uống chút nước mưa trên phiến lá, còn về chuyện đồ ăn thì một chút cũng không
Đường Hạo Minh lại cười cười: “Cho dù cô có đói bụng thì cũng chẳng làm gì được, chỗ này không có đồ ăn.”
“Dĩ nhiên tôi biết.” Tống Vy cười khổ một tiếng.
Đường Hạo Minh nhìn về phía bên ngoài cửa hang: “Trừ khi bây giờ cô đi ra ngoài tìm chút đồ ăn, nếu không thì cô chỉ có thể chịu đói thôi.”
“Tìm đồ ăn?” Tống Vy cũng nhìn theo ánh mắt của anh ta, sau đó lắc đầu: “Chỗ này thì có thể có cái gì để ăn chứ? Đi săn sao?”
Đường Hạo Minh bị lời nói của cô chọc cho bật cười: “Nếu như cô có bản lĩnh đó thì cũng được thôi, tôi chịu trách nhiệm thay cho, để cô không cần chịu truy cứu trách nhiệm pháp luật.”