Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 445

Không ngờ anh còn để tâm đến cả chuyện cô không có khẩu vị ăn uống này nữa.

“Sao vậy?” Thấy Tống Vy cứ nhìn chằm chặp ô mai rồi bất thình lình đỏ ửng vành mắt, trái tim Đường Hạo Tuấn bỗng dưng căng chặt, vội vàng hỏi cô.

Tống Vy lấy khăn ăn lau khóe mắt, cười đáp: “Em không sao, chỉ là em thấy rất vui thôi. Cảm ơn anh, Hạo Tuấn.”

Đường Hạo Tuấn nghe thấy thế thì trái tim mới quay về chỗ cũ, rồi lại thấy buồn cười mà nhếch khóe môi: “Không cần phải thế. Em mau ăn đi, không thấy đói à?”

“Ừm.” Tống Vy gật đầu, cột chắc khăn ăn rồi cầm dao nĩa lên, bắt đầu dùng bữa.

Sau khi dùng bữa xong thì cũng đã bốn giờ chiều.

Tống Vy quyết định không về phòng làm việc nữa mà đi thẳng đến trường mẫu giáo đón con.

Đường Hạo Tuấn không có gì để phản đối, gọi điện cho Trịnh Hiệp bảo anh ta đem hết những tài liệu chưa giải quyết xong đến chung cư, sau đấy lập tức lái xe chở Tống Vy đến trường mẫu giáo.

Lúc bọn họ đến thì vừa đúng giờ đám trẻ tan trường.

Hai bé con tay trong đi ra từ trường mẫu giáo, trông thấy xe hơi của Đường Hạo Tuấn dừng ở ven đường, đôi mắt chúng sáng lên cùng một lúc, rồi nhanh chóng chạy đến trước xe.

Tống Vy mở cửa xe ra.

Hai bé con trông thấy cô thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng mà reo lên: “Mẹ.”

“Ngoan.” Tống Vy xuống xe, xoa xoa đầu hai đứa bé.

Đường Hạo Tuấn ngồi ở ghế lái nhấc một tay khỏi vô lăng, nắm tay lại rồi đưa lên miệng khẽ “khụ” một tiếng như đang muốn nhắc khéo điều gì.

Hai đứa bé nhìn nhau một chốc rồi nở nụ cười, sau đấy ngọt ngào gọi anh: “Ba!”

Đôi đồng tử sâu thăm thẳm của Đường Hạo Tuấn ánh lên vẻ hài lòng, hất cằm một cái: “Được rồi, mau lên xe đi.”

Hai bé con “dạ, dạ” hai tiếng, rồi dưới sự giúp đỡ của Tống Vy mà leo lên xe.

Nhưng ngay khi Tống Vy vừa định ngồi vào xe thì bỗng nhiên cô cảm giác được điều gì đó, nụ cười trên mặt tắt ngúm. Cô quay đầu nhìn ra phía sau xe.

“Sao thế?” Đường Hạo Tuấn thấy cô mãi mà chưa vào xe thì bèn hỏi.

“Em có cảm giác như ai đang nhìn mình.” Tống Vy nhíu mày đáp.

“Có người nhìn em?” Đường Hạo Tuấn nghe thấy thế bèn hạ hết cửa xe xuống, ló đầu ra nhìn về hướng cô đang nhìn.

Nhưng mà bên phía ấy, ngoại trừ hai cái thùng rác thì cũng chỉ có hai con chó hoang chứ chẳng có bóng người nào cả.

Tống Vy thu tầm mắt về, quay đầu lại: “Có khi em cảm giác nhầm thôi.”

“Vậy thôi, em lên xe đi.” Đường Hạo Tuấn cũng lui đầu về.

Tống Vy “Ừ” một tiếng, không suy nghĩ gì thêm nữa mà ngồi vào xe.

Khi quay về chung cư, dì Vương đã làm xong thức ăn cả rồi.

Tống Vy dẫn hai đứa bé vào căn hộ của Đường Hạo Tuấn.

Bây giờ cô đang quen với Đường Hạo Tuấn nên chẳng cần thiết nói mấy câu khách sáo làm gì.

Trên bàn cơm, dì Vương múc cho mỗi bé một chén canh xong thì đột ngột nhìn sang Đường Hạo Tuấn rồi nói: “Cậu à, hiện giờ cậu với cô Tống đã ở bên nhau rồi, cứ chạy tới chạy lui hai bên như thế cũng phiền, hay là chúng ta cùng với cô Tống và hai bé quay về biệt thự đi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK