CHƯƠNG 104: BÔI THUỐC
“Hả?” Tống Vy chưa phản ứng kịp, cúi đầu liếc mắt nhìn bản thân, sau đó lập tức đỏ mặt: “À… anh đợi một lát, tôi đi thay quần áo!”
Nói xong, cô đóng sầm cửa lại, cánh cửa suýt chút nữa thì đập vào mũi của Đường Hạo Tuấn.
Anh lùi lại phía sau một bước, nhìn thứ đồ trang trí treo trên cánh cửa vẫn đang khẽ đung đưa mà không nhịn được mỉm cười.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Tống Vy bất cẩn như vậy.
Một vài phút sau, cánh cửa lại được mở ra.
Tống Vy trở lại bộ dạng trau chuốt tinh tế và thời trang như trước đây, làm động tác mời anh vào: “Tổng giám đốc Đường, mời vào!”
Đường Hạo Tuấn gật đầu, nhấc chân đi vào.
Tống Vy rót một cốc nước đưa cho anh: “Tổng giám đốc Đường, anh có chuyện gì không?”
“Cởi áo ra đi!” Đường Hạo Tuấn đặt chiếc túi trong tay xuống bàn uống nước rồi nói.
Tống Vy suýt nữa sặc nước miếng, vẻ mặt tràn đầy sự hoài nghi nhìn anh: “Tổng giám đốc Đường, anh đang nói cái gì vậy?”
Bảo cô cởi áo ra?
Đường Hạo Tuấn lúc này mới nhận ra lời nói của mình khiến người khác hiểu lầm, ho khan mím chặt môi, đính chính lại lời nói: “Tôi tới để bôi thuốc cho em, lúc đó em ngã bị thương rồi đúng không?”
Sau khi đưa Giai Nhi về phòng bệnh rồi quay lại chỗ lúc nãy bọn họ bị ngã, anh nhìn thấy ở đó có một vết máu.
Nếu cô ta đã không bị thương, vậy thì vết máu kia là của ai thì không cần nói cũng biết.
“Thì ra là thế!” Tống Vy không còn kinh ngạc nữa mà mỉm cười, sau đó sờ vào cánh tay bị thương của mình: “Không cần đâu tổng giám đốc Đường, thực ra cũng không nghiêm trọng gì.”
“Không nghiêm trọng?” Ánh mắt thâm sâu của Đường Hạo Tuấn híp lại, đột nhiên kéo cổ tay cô, xắn ống tay áo của Tống Vy lên trong tiếng kêu kinh ngạc của cô.
Nhìn vết máu dài trên cánh tay trắng ngần của cô, sắc mặt anh trở nên ảm đạm, đôi môi mím lại thành đường thẳng: “Như vậy mà còn nói là không nghiêm trọng, rách da hết rồi, em không sợ để lại sẹo sao?”
“Tôi…” Tống Vy bỗng chốc không còn gì để nói.
Là một người yêu cái đẹp thì sao lại không sợ để lại sẹo cơ chứ, hơn nữa một khi đã để lại sẹo thì không mặc được rất nhiều quần áo.
Nhưng tại sao anh lại tức giận như vậy?
Tống Vy không hiểu nhìn Đường Hạo Tuấn.
Anh buông cổ tay của cô ra, lãnh đạm nói: “Ngồi xuống.”
“Ồ.” Tống Vy ngoan ngoãn ngồi xuống sofa.
Đường Hạo Tuấn cầm lấy chiếc túi trên bàn uống nước ngồi bên cạnh cô, sau đó mở túi ra lấy từng thứ một. Nào là cồn iốt khử trùng, thuốc sát trùng tiêu viêm và bông băng gạc.
Sau khi anh đặt những thứ này theo thứ tự sử dụng thì nhướng mắt nhìn Tống Vy: “Tự mình xắn tay áo lên đi.”
“Biết rồi.” Cô gật đầu, nắm lấy ống tay áo lôi lên.
Đường Hạo Tuấn mở cồn iốt và bắt đầu khử trùng bôi thuốc.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, tựa như sợ sẽ làm cô đau vậy, gần như không dùng lực.
Tống Vy nhìn góc mặt nghiêng nghiêm túc của anh, trong lòng không khỏi trào dâng cảm giác ngọt ngào, ánh mắt mơ màng.
Ngay cả bầu không khí trong nhà lúc này cũng trở nên ấm áp.
Nhưng sự ấm áp này đã sớm bị tiếng mở cửa phá vỡ, Lưu Mộng xách túi lớn túi nhỏ đi vào, nhìn thấy Tống Vy và Đường Hạo Tuấn ngồi đối diện trên ghế sofa, nụ cười trên mặt đột nhiên đông cứng lại: “Hai đứa đang làm gì đấy?”
“Mẹ, mẹ đã về rồi à.” Tống Vy ngẩng đầu lên chào bà ta.
Vẻ mặt Lưu Mộng vô cảm khẽ ừ một tiếng.
Tống Vy thấy bà ta không được vui, nhận ra điều gì đó nên lập tức nói: “Mẹ, Tổng giám đốc Đường đang giúp con bôi thuốc.”
“Bôi thuốc?” Vẻ mặt Lưu Mộng đanh lại, bước nhanh tới gần: “Cục cưng à con bị sao vậy?
“Không sao, lúc ra ngoài con bị ngã thôi.” Tống Vy chu môi nhìn cánh tay của mình, hời hợt nói.
Đường Hạo Tuấn cầm băng gạc lên, quấn quanh cánh tay của cô vài vòng, thắt nút rồi nói: “Xong rồi.”
“Cảm ơn anh Đường.” Tống Vy thả ống tay áo xuống.
Sắc mặt của Lưu Mộng đã khá hơn rất nhiều, bà ta mỉm cười với anh: “Hạo Tuấn, cảm ơn cậu nhé.”
“Không có gì.” Đường Hạo Tuấn ném bông gạc đã dùng vào thùng rác, sau đó đứng dậy nói: “Bác gái à, có thể nói chuyện riêng với bác được không ạ?
“Nói cái gì?” Lưu Mộng nghi ngờ nhìn anh.
Đường Hạo Tuấn mím môi trả lời: “Mấy tháng trước khi ông nội cháu qua đời, ông rất thân thiết với bác. Cháu muốn biết một số chuyện giữa bác và ông nội.”
Kể từ ngày hôm qua khi biết được cái chết của ba mẹ mình có liên quan đến ông nội, anh mới nhận ra từ trước đến nay mình không hề hiểu ông.
Có thể từ mẹ của Tống Vy, anh có thể biết một số bí mật về ông nội.
“Chuyện này…” Lưu Mộng cau mày có phần khó xử.
Tống Vy kéo tay áo của bà ta: ‘Mẹ!”
Bà ta giận dữ trừng mắt nhìn cô, sau đó thấp giọng nói: “Chỉ có con là đứng về phía cậu ta!”
Cô lè lưỡi tinh nghịch.
Lưu Mộng dở khóc dở cười ngờ bóp mũi cô, sau đó nói với Đường Hạo Tuấn: “Thôi được, vậy cậu hãy đi cùng tôi đến phòng làm việc.”
Nói rồi bà ta đi về phía phòng làm việc.
Anh không lập tức đi theo mà quay qua cảm ơn Tống Vy một tiếng.
Anh biết nếu không có cô, thì bà ta cũng sẽ không đồng ý dứt khoát như vậy.
Sau khoảng nửa giờ, Đường Hạo Tuấn và Lưu Mộng cùng bước ra khỏi phòng làm việc.
Vẻ mặt của anh căng thẳng: “Bác gái, cháu về trước đây ạ.”
“Ừ.” Lưu Mộng gật đầu.
Anh lại nhìn Tống Vy một cá rồi rời đi.
Cô đóng cửa lại: “Mẹ, mẹ nói gì với anh ấy vậy?”
Lưu Mộng ngồi trên ghế sofa, cầm điều khiển và bật TV lên: “Vừa mới kể cho cậu ta nghe về quá khứ của ông nội.”
“Vậy tại sao Tổng giám đốc Đường lại không được vui ạ?” Tống Vy không hiểu chỉ về hướng Đường Hạo Tuấn rời khỏi.
Bà ta hờ hững đổi kênh: “Làm sao mẹ biết được, còn con nữa, sao hỏi nhiều như vậy?”
“Chẳng phải là con tò mò sao.” Tống Vy ngại ngùng nhìn qua chỗ khác.
Lưu Mộng nhìn cô: “Là tò mò hay lo lắng cho cậu ta?”
“Mẹ!” Tống Vy ngân dài giọng gọi bà ta.
Vẻ mặt của Lưu Mộng vẫn không thay đổi, “Có làm nũng như thế nào cũng không qua chuyện được. Ngày hôm qua mẹ đã nói với con như thế nào rồi, bảo con hãy kiềm chế tình cảm của mình. Con thì hay rồi, hôm nay còn gọi người ta đến tận nhà nữa, rồi để cậu ta bôi thuốc cho, sợ rằng yêu người ta chưa đủ sâu đậm à?”
“Không có chuyện đó, là anh ta tự mình đến.” Tống Vy đi tới cầm sổ thiết kế và bút chì lên: “Được rồi mẹ ơi, con không nói với mẹ nữa, con phải đi đón mấy nhỏ đây.”
“Chờ một chút!” Bà ta gọi cô lại.
Tống Vy dừng tay nắm lấy cửa phòng ngủ, nhìn về phía bà ta: “Làm sao vậy mẹ?”
“Nhắc đến bọn trẻ, mẹ đột nhiên phát hiện ra Hải Dương trông quá giống Hạo Tuấn!” Bà ta xoa cằm suy nghĩ.
Sống lưng Tống Vy cứng đờ: “Chuyện này có gì kỳ lạ đâu, trên đời này có rất nhiều người giống nhau mà.”
“Nhưng giống nhau đến như thế này, mẹ chưa từng nghe qua.” Bà ta liếc mắt nhìn theo bóng lưng của cô: “Con gái cưng à, nói thật cho mẹ biết, Hạo Tuấn có phải là ba của hai đứa nhỏ không?”
“Làm sao có thể chứ? Trước đây con và Tổng giám đốc Đường không hề quen biết, sao anh ta có thể là ba của bọn trẻ được cơ chứ. Mẹ, mẹ đừng suy đoán lung tung nữa. Bà của hai đứa nó là ai không quan trọng, quan trọng chúng đều là con của con, là cháu trai cháu gái của mẹ không phải là được sao?” Ánh mắt của cô sáng lên khuyên nhủ mẹ.
Bà ta thở dài: “Cũng phải, được rồi, mẹ sẽ không hỏi nữa, mẹ cùng con đi đón bọn nhỏ về.”
“Vâng.” Tống Vy gật đầu đồng ý, đồng thời âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tối, cô dẫn Lưu Mộng và hai đứa trẻ tới một nhà hàng Pháp.
Kiều Phàm nhìn thấy bọn họ giơ tay lên vẫy: “Bác gái, Vy Vy, ở bên này!”
Tống Vy mỉm cười đáp lại rồi cô cùng mẹ mỗi người dắt một đứa nhóc đi tới.
“Xin lỗi Kiều Phàm, để anh đợi lâu rồi phải không?” Tống Vy ngượng ngùng nói.