CHƯƠNG 288
Cô ta hiểu rất rõ, nếu mình không đi, ở lại hội trường nhiều người như vậy, nhất định sẽ phải một mình đối diện với rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình chăm chú.
Mọi người nhìn cô ta như vậy, cô ta càng cảm thấy áp lực hơn, không vẽ ra được gì cả. Đi theo để xem mẫu vật biết đâu còn có được một chút cảm hứng.
Trong lòng Tống Huyền mang theo tâm lý cầu may, cô ta hít sâu vào một hơi, cố đè nén sự hoảng loạn và lo lắng dưới đáy lòng, để bản thân trở nên bình tĩnh.
Đến văn phòng làm việc của phân hội trưởng, Tống Vy vừa bước vào đã nhìn thấy món trang sức được để giữa bàn làm việc, được bảo vệ cẩn thận trong một lớp kính cường lực. Cô mấp máy môi khen ngợi: “Đẹp quá.”
Tống Huyền cũng bị món trang sức kia làm cho bất ngờ, hiếm khi cô ta không đối địch lại với Tống Vy.
Phân hội trưởng cười: “Bộ trang sức này nằm trong bộ sưu tập cá nhân của Tổng hội trưởng, tên là “Ánh sáng rực rỡ”, nó còn một người chị em sinh đôi nữa là “Trái tim của lửa”.”
“Trái tim của lửa?” Tống Vy ngẩn người ra một lát.
“Sao vậy, cô biết sao?” Phân hội trưởng nhìn cô.
Tống Huyền cũng nhìn Tống Vy.
Ánh mắt Tống Vy thoáng dao động, cô mỉm cười: “Tôi từng nghe nói qua, nhưng vì sao “Trái tim của lửa”
lại là chị em sinh đôi với bộ trang sức này?”
Cô không hiểu.
Phân hội trưởng mỉm cười rồi trả lời: “Bởi vì chúng đều thuộc dòng kim cương đỏ, lại cùng do một nhà thiết kế trang sức tạo ra nên mới là chị em sinh đôi.”
“Hóa ra là như vậy.” Tống Vy gật đầu, tỏ ý là đã hiểu.
Tống Huyền ngẩng đầu nhìn về phía phân hội trưởng: “Phân hội trưởng, chúng tôi có thể sờ thử không?”
Phân hội trưởng vừa nghe những gì cô ta nói, khuôn mặt già nua lập tức sa sầm xuống: “Không được, đây là bộ sưu tập cá nhân của người khác, chúng ta chỉ có thể xem, không có tư cách chạm vào, mà tôi cũng không có cái quyền đó.”
Nghe vậy, sắc mặt của Tống Huyền mặc dù khó coi, nhưng cũng không nói gì nữa.
Tống Vy lấy điện thoại ra, hỏi một câu: “Phân hội trưởng, có thể chụp ảnh không?”
“Chụp ảnh thì được.” Phân hội trưởng gật đầu đồng ý.
Tống Vy vui mừng: “Tốt quá rồi, tôi sẽ chụp chúng từ nhiều góc độ khác nhau, tới lúc thiết kế tôi có thể phác thảo trong đầu hình ảnh thiết kế của tôi khi phối với bộ trang sức này.”
Nói xong, cô mở điện thoại, đi xung quanh lồng kính và bắt đầu chụp ảnh.
Tống Huyền thấy vậy, không muốn chịu thua kém hay thể hiện là mình thiếu chuyên nghiệp, cũng lấy điện thoại ra chụp, thậm chí trong lúc chụp còn cố tình che ống kính của cô.
Tống Vy phát hiện ra, cô lạnh lùng liếc nhìn cô ta, nhưng cũng lười không buồn để ý đến, nên thu ánh mắt lại.
Sau khi chụp hình xong, Tống Vy vừa cất di động đi thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Cô nhìn màn hình hiển thị rồi xin phép phân hội trưởng: “Hội trưởng, tôi xin nghe một cuộc điện thoại trước.”
“Cô cứ tự nhiên.” Phân hội trưởng làm động tác mời.
Tống Vy đứng nghe điện thoại trước mặt hai người, cô đưa điện thoại đến bên tai: “Giang Hạ.”
“Vy Vy, cậu đang ở đâu vậy, tớ mang đồ đến rồi đây.” Giang Hạ đứng trước tòa nhà của hiệp hội thiết kế rồi hỏi.
“Hiện giờ tớ đang ở phòng làm việc của phân hội trưởng, cậu chờ tớ một lát, tớ sẽ xuống đón cậu.”