Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 202

Tay cô đang chống lên ngực người đàn ông, sau đó di chuyển lên trên mặt anh, đầu ngón tay dịu dàng cảm nhận đường nét trên khuôn mặt anh, trong lòng đột nhiên có chút chua xót.

Cô yêu người đàn ông này, anh là ba của con cô, nhưng trong lòng lại chứa một người phụ nữ khác.

Cô biết rõ mình không thể đến gần người đàn ông này, đáng lẽ cô nên quên đi, nhưng lần nào cô cũng không nhịn được đi đến gần anh, cô hoàn toàn không biết nếu tiếp tục như vậy thì sẽ trở nên thế nào.

“Haiz…” Tống Vy cười khổ thở dài, trong lòng băn khoăn lại thấp thỏm.

Nhưng tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên phá tan nỗi băn khoăn này.

Tay Tống Vy run lên, cả người lại cứng đờ, giống như có tật giật mình, cô nhanh chóng lấy tay của Đường Hạo Tuấn trên eo của mình ra, chui ra khỏi lòng anh.

Sau khi cô đứng lên thì thở phào nhẹ nhõm, trái tim loạn nhịp ổn định lại, lúc này cô mới đi tới đầu giường cầm lấy điện thoại của anh lên, khi cô nhìn thấy hai chữ Giai Nhi nhấp nháy trên màn hình.

Lúc này Tống Vy không biết trong lòng mình có cảm giác gì, tóm lại có chút không quá thoải mái, cô cụp mắt xuống che khuất nỗi buồn bã trong mắt rồi bắt máy.

Nhưng không đợi cô nói chuyện thì trong điện thoại truyền đến giọng nói dịu dàng của Lâm Giai Nhi: “Hạo Tuấn, không phải cậu nói hôm nay sẽ đến bệnh viện với em à, sao bây giờ vẫn chưa đến?”

“Được rồi, cô không cần phải nói nữa!” Lâm Giai Nhi lại cắt ngang lời Tống Vy, tay đặt trên chăn lập tức nắm chặt lại.

Tống Vy đoán được cô ta đã hiểu lầm gì đó, cô định giải thích một lần nữa thì phát hiện cô ta đã cúp máy.

“Xong rồi!” Tống Vy vỗ trán, trong lòng vô cùng hối hận.

Sớm biết như vậy thì cô đã không giúp Đường Hạo Tuấn nghe điện thoại.

Cho dù Lâm Giai Nhi liên lạc được với Đường Hạo Tuấn thì cũng chỉ lo lắng, sẽ không hiểu lầm gì, hiện tại cô nghe điện thoại thì lại làm hỏng việc.

Tống Vy có chút đau đầu thở dài, sau đó cô quyết định đi xuống dưới lầu tìm dì Vương, nói dì Vương giải thích với Lâm Giai Nhi một chút, cô tin lời dì Vương nói thì có lẽ Lâm Giai Nhi sẽ nghe lọt tai đúng không?

Tống Vy nghĩ vậy thì đặt điện thoại xuống, cô nhìn Đường Hạo Tuấn một chút rồi ra khỏi phòng đi xuống lầu.

Dì Vương đang xem tivi với Tống Hải Dương, bà ta nhìn thấy Tống Vy đi xuống thì vội vàng đứng lên: “Cô Tống, cô đã lau người cho ông chủ xong rồi sao?”

Tống Vy gật đầu: “Tôi lau xong rồi, tình hình của Đường tổng tốt hơn nhiều, hô hấp không còn dồn dập nữa.”

Thậm chí anh còn có sức ôm cô nữa.

“Vậy là tốt rồi.” Dì Vương thở phào vỗ ngực, cười nói.

Tống Vy cắn môi dưới.

Dì Vương nhìn ra được cô muốn nói lại thô nên nhẹ nhàng hỏi: “Cô Tống sao vậy?”

“Tôi đã làm sai một chuyện.” Tống Vy nhéo lòng bàn tay, kể lại cuộc nói chuyện với Lâm Giai Nhi.

Dì Vương nghe xong thì không thèm để ý xua tay: “Tôi thấy không sao cả, không cần quan tâm đến cô ta.”

“Mặc kệ sao?” Tống Vy kinh ngạc há miệng: “Nhưng cô ta đã hiểu lầm tôi và Đường tổng…”

“Không sao cả, ông chủ của chúng tôi và cô ta không có gì cả, hiểu lầm thì hiểu lầm thôi.” Dì Vương không đồng tình.

Tống Vy nghe vậy thì kinh ngạc: “Đường tổng và Cô Lâm không có gì cả?”

“Đúng vậy.” Dì Vương gật đầu.

“Nhưng…” Tống Vy còn chưa nói xong thì tiếng chuông cửa đã cắt ngang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK