CHƯƠNG 231
Nhìn thấy bầu không khí của hai người lại bắt đầu trở nên cứng ngắc và lúng túng, Tống Vy không khỏi thở dài, sau đó vội vàng làm bầu không khí vui vẻ lại, vỗ tay nói: “Hầm canh à, cái này tớ làm được, Hạ à, để tớ phụ cậu!”
“Được thôi.” Giang Hạ mỉm cười đồng ý.
Sau đó, Tống Vy dẫn Tống Hải Dương đi theo Giang Hạ đi đến nhà bếp công cộng ở bên cạnh, đó là nơi dành cho người nhà bệnh nhân nấu cơm.
Sau khi ba người rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Kiều Phàm.
Kiều Phàm lại cầm điện thoại đặt ở cạnh gối lên, gọi đi một số với vẻ mặt âm u.
Điện thoại nhanh chóng được bắt máy, truyền đến giọng nói mềm mại, nhưng lại xen kẽ sự cười vui trên nỗi đau của người khác: “Anh tỉnh rồi ư.”
“Là cô đúng không?” Kiều Phàm nheo mắt.
Người phụ nữ chớp chớp mắt giả vờ không hiểu: “Bác sĩ Kiều, anh đang nói gì vậy, tôi là sao?”
“Là cô cho người động tay động chân trên phanh xe đó!” Kiều Phàm siết chặt điện thoại, lạnh giọng nói.
“Ai ya, thật không thể giấu anh.”
Người phụ nữ che môi và cười khúc khích: “Nhưng tôi làm điều này cũng là vì tốt cho anh thôi, anh nói muốn bị thương một chút vì Tống Vy, để Tống Vy sinh lòng áy náy với anh, anh có thể yêu cầu cô ta ở bên anh, nhưng chỉ bị thương nhẹ thì không đủ đâu, cho nên tôi mới muốn làm anh bị thương nặng một chút, như vậy thì sự áy náy của cô ta cũng sẽ sâu hơn một chút…”
“Hừ, cô nghĩ tôi sẽ tin những lời quỷ quái của cô sao?” Kiều Phàm ngắt lời cô ta với vẻ mặt hung ác: “Cô muốn lấy mạng của tôi, bởi vì trong tay tôi có bằng chứng cô hạ độc thủ với Vy.”
Tiếng cười của người phụ nữ ngừng lại, im bặt.
Kiều Phàm biết mình nói đúng rồi, bàn tay siết chặt điện thoại đến nỗi run lên, như đang muốn bóp nát điện thoại vậy.
“Tôi khuyên cô nên dẹp tan ý nghĩ này đi, cô nghĩ giết tôi là cô được sống yên ổn rồi sao? Cô có tin chỉ cần tôi chết, những bằng chứng đó sẽ xuất hiện trên mạng ngay lập tức không? Và không phải chỉ đơn giản là mấy thứ cô hạ độc thủ với Vy, mà còn có chân tướng ba mẹ của Đường Hạo Tuấn xảy ra chuyện nữa!”
Sau khi nói xong mấy lời âm trầm này, Kiều Phàm cười hung tợn một tiếng, cúp điện thoại.
Cùng lúc đó, Tống Vy mở cửa bước vào.
Ánh mắt Kiều Phàm ngưng tụ lại, nhanh chóng buông điện thoại ra, thu xếp lại biểu cảm, trở lại bộ dáng ôn nhu tao nhã thường ngày: “Vy, hầm canh xong rồi à?”
“Chưa, tôi đến lấy túi!” Tống Vy nói, đi về phía ghế sofa, cầm túi trên ghế sofa lên và đeo lên vai.
Kiều Phàm mím môi: “Bây giờ em phải đi rồi à?”
“Ừm, vừa rồi chủ quản phân xưởng của studio gọi điện cho tôi nói trong lúc may quần áo đã xảy ra sự cố, bảo tôi đi xem một chút.” Tống Vy gật đầu đáp.
Kiều Phàm vẫy tay với cô: “Vậy đi đường cẩn thận.”
“Tôi biết rồi, tôi đi trước đây, muộn chút nữa lại đến thăm anh.”
Sau đó, Tống Vy đi ra ngoài, kéo tay Tống Hải Dương rời khỏi bệnh viện.
Mấy ngày sau đó, Tống Vy bắt đầu trở nên bận rộn.
Buổi sáng vẽ bản vẽ thiết kế trong studio, giúp các nhà thiết kế khác chỉnh sửa bản vẽ thiết kế, lại đến nhà máy để giám sát tiến độ sản xuất quần áo, buổi tối đón con xong rồi còn phải chạy đến bệnh viện.
Thậm chí có khi còn phải đến hiệp hội xem những trận đấu loại trước, cả người gần như bận rộn quay mòng mòng, người gầy đi rất nhiều.
Cuối cùng, lô hàng may sẵn đầu tiên của nhà máy đã hoàn thành, Tống Vy còn chưa được rảnh rỗi thì nhà kho lại xảy ra chuyện.
Lúc xảy ra chuyện, cô đang bàn bạc việc mua phụ kiện cho quần áo catwalk với thư ký Lý, sau khi nhận được cuộc gọi từ nhân viên quản lý kho hàng, cô kinh ngạc đứng phắt dậy từ trên ghế: “Anh nói cái gì, bốc cháy rồi?”
“Vâng thưa sếp, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Quản lý kho hàng lo lắng nhảy dựng lên, đầu óc trống rỗng, không biết nên làm thế nào.
Toàn thân Tống Vy run lên: “Còn có thể làm gì nữa, gọi cứu hoả đến chữa cháy đi!”
“Ò ò, đúng đúng rồi….” Người quản lý đột nhiên phản ứng lại.
Tống Vy cúp điện thoại, nhanh chóng thu dọn tài liệu trên bàn, vừa thu dọn vừa lo lắng giải thích với thư ký Lý đối diện: “Xin lỗi thư ký Lý, hiện tại tôi không thể đi cùng anh, chúng ta bàn chuyện phụ kiện sau, bây giờ tôi có việc rất quan trọng cần phải xử lý gấp.”