CHƯƠNG 492
“Được, tôi biết rồi. Tôi sẽ vẽ ra bản thiết kế trong thời gian ngắn thôi.” Tống Vy đứng lên, vươn tay về phía người trong tổ tiết mục.
Đối phương cũng duỗi tay ra, nắm lấy tay cô: “Vậy phiền nhà thiết kế Tống rồi.”
“Không cần khách sáo.” Tống Vy mỉm cười, sau đó xin phép rời đi.
Nhà sản xuất còn tiễn cô tới ngoài phòng làm việc mới quay người trở về.
Tống Vy ra khỏi thang máy, tới trước đại sảnh đài truyền hình, đột nhiên nghĩ tới gì đó, ánh mắt thoáng động, đi tới quầy lễ tân.
“Xin chào, tôi muốn hỏi một chút, Lâm Quốc Thần còn làm việc ở đài truyền hình không?” Tống Vy mỉm cười hỏi nhân viên lễ tân.
Lễ tân đánh giá cô: “Cô hỏi chuyện này làm gì?”
Tống Vy vuốt tóc, nói dối mặt không đổi sắc: “Ông ấy là chú tôi, đã lâu không về quê rồi, ông nội tôi rất lo cho chú ấy nên bảo tôi tới hỏi xem.”
“Hóa ra là vậy, tôi giúp cô kiểm tra.” Lễ tân gật đầu, bắt đầu kiểm tra trên máy tính.
Tống Vy nói cảm ơn, đứng trước quầy lễ tân, kiên nhẫn chờ đợi.
Đợi tầm mấy phút, nhân viên lễ tiên kiểm tra xong, nhìn cô nói: “Xin lỗi, một thời gian trước, Lâm Quốc Thần đã bị sa thải rồi!”
“Sa thải?” Tống Vy ngạc nhiên.
Nhân viên lễ tân “ừ” một tiếng: “Đúng vậy, vì ông ta vô cớ kích động bảo vệ đài truyền hình, gây náo loạn trong đài nên giám đốc sa thải ông ta rồi, xin lỗi.”
“Không không không, chuyện này không liên quan gì tới mọi người.” Tống Vy xua tay, ý bảo không cần xin lỗi, sau đó đảo mắt, lại tiếp tục hỏi: “Thế cô có biết, sau khi ông ấy bị sa thải đã đi đâu không?”
“Chuyện này chúng tôi cũng không biết, có điều khi ông ta đi, có một người phụ nữ tới đón.”
“Một người phụ nữ?”
“Đúng vậy, người phụ nữ đó có quan hệ rất thân thiết với ông ta, thường xuyên tới tìm ông ta.” Nhân viên lễ tân nói.
Tống Vy cụp mắt nhìn cuống.
Có vẻ cô biết người phụ đó là ai rồi, chắc chắn là Tô Thu.
Chỉ là không biết, Tô Thu đã đưa Lâm Quốc Thần đi đâu.
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn cô.” Tống Vy cảm kích mỉm cười với nhân viên lễ tân, sau đó đi ra cửa.
Vừa ra ngoài đã nghe có người gọi.
“Tống Vy? Là Tống Vy sao?”
Nghe thấy giọng nữ bất ngờ, mang theo chút không chắc chắn, Tống Vy nghi hoặc quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy chiếc xe bus dừng cách đó không xa, trước xe có mấy người phụ nữ ăn mặc thời thượng, dáng người cao ráo đứng trước xe.
Tống Vy liếc mắt một cái đã nhìn ra những cô gái đó là người mẫu, chắc là tới đài truyền hình quay chương trình gì đó.
Mà trong số những người mẫu đó, người đứng ở giữa nhìn cô với vẻ mặt kích động, chắc là người vừa gọi tên cô.
Tống Vy nghiêng đầu, đánh giá đối phương, sau đó xác nhận bản thân không quen biết, lịch sự lên tiếng hỏi: “Xin hỏi cô là?”
“Tớ, là tớ!” Người phụ nữ vỗ ngực nhắc nhở: “Hạ Bảo Châu!”