Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 520

Tống Vy nhìn thấy chiếc nhẫn này, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, vô thức bật ra một câu: “Đẹp quá!”

Cô nghĩ không một người phụ nữ nào có thể chống lại sức quyến rũ của những viên kim cương.

Và cô cũng như vậy!

Đường Hạo Tuấn nghe thấy Tống Vy kinh ngạc kêu lên như vậy, trong mắt lấp lánh ý cười, anh lấy chiếc nhẫn lên: “Em thích không?”

Tống Vy không cần suy nghĩ, gật đầu tắp lự, trả lời ngay: “Em thích.”

Nhưng sau khi vừa nói xong, cô mới nghĩ lại hành động vừa rồi của mình, xấu hổ cúi đầu xuống.

Trời ạ, cô trả lời hào hứng như vậy không phải là đang nói cho người khác biết cô rất muốn chiếc nhẫn đó sao?

Nhỡ đâu chiếc nhẫn đó không phải là dành cho cô, mà cô lại trả lời như vậy thì không phải là trò cười sao?

“Em thích thì nhận lấy đi.” Đường Hạo Tuấn cầm bàn tay trái đang đặt trên đầu gối của cô lên, giữ ngón giữa và từ từ đeo chiếc nhẫn vào.

Tống Vy ngẩn người nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình: “Tặng… tặng em sao?”

“Ừ, là nhẫn cầu hôn.” Đường Hạo Tuấn nói xong, cầm tay cô lên nhẹ nhàng hôn xuống chiếc nhẫn.

Tống Vy bị hành động này của anh làm cho xúc động, cô che miệng tránh cho mình nhất thời vui mừng quá mà bật khóc.

Không một người phụ nữ nào có thể cưỡng lại nhẫn kim cương, cũng như không một người phụ nữ nào có thể cưỡng lại một lời cầu hôn đi kèm nhẫn kim cương.

Cô tưởng rằng lời cầu hôn của anh chỉ là một câu nói, nhưng không ngờ lại thật sự có nhẫn.

Đường Hạo Tuấn không biết trong lòng Tống Vy đang nghĩ gì, anh bỏ tay cô xuống, xoa chiếc nhẫn rồi nói: “Anh không lãng mạn, nên không thể cho em những nghi thức cầu hôn lãng mạn, nhưng…”

Tống Vy đặt một ngón tay lên đôi môi mỏng của anh, cắt ngang những lời phía sau anh định nói: “Không sao, lời cầu hôn của anh đã rất lãng mạn rồi, em rất vui.”

Mặc dù những buổi cầu hôn lãng mạn kia khiến cô rất ghen tị.

Nhưng cô biết rằng với tính cách của anh, anh không thể làm ra được những chuyện đó, mà chuyện anh đã không làm được thì cô cũng miễn cưỡng hay làm khó anh, có nhẫn đã là rất đáng quý rồi.

Sự thông cảm và thấu hiểu của Tống Vy làm trái tim Đường Hạo Tuấn cảm thấy rất ấm áp.

Anh nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng: “Về sau anh sẽ từ từ bù đắp cho em.”

“Cần gì phải bù đắp chứ, anh cũng đâu nợ em.” Tống Vy dở khóc dở cười, đập vào ngực anh.

Trình Hiệp ở bên cạnh thực sự không chịu nổi khi chứng kiến hai người họ thế này. Anh ta bĩu môi, do dự không biết có nên xin phép ra về không.

Nhưng đúng lúc đó, điện thoại của anh ta đột nhiên kêu lên, tiếng nhạc chuông thu hút sự chú ý của Tống Vy và Đường Hạo Tuấn, phá hoại bầu không khí ấm áp của hai người họ.

Trình Hiệp xấu hổ cười cười: “Xin lỗi tổng giám đốc, tôi cũng không muốn như vậy đâu, tôi đi nghe điện thoại trước.”

Đường Hạo Tuấn mím đôi môi mỏng không nói gì, đôi mắt u ám, âm trầm nhìn anh ta, rõ ràng là khó chịu với cuộc điện thoại của anh ta.

Còn Tống Vy thì xấu hổ cúi gằm mặt.

Dù sao, hai lần cô và Đường Hạo Tuấn thân mật đều bị người khác nhìn thấy, nếu không phát hiện ra thì còn đỡ, như vậy thì đương nhiên là không có chuyện gì.

Nhưng cô lại phát hiện ra, đương nhiên là rất xấu hổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK