Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1038

Người quản lý ở một bên nhìn thấy, trực tiếp gọi hai bảo vệ vào.

Nhìn thấy hai bảo vệ lực lưỡng, Tống Huyền biết mình không thoát được, chỉ có thể hoảng sợ hét lên: “Đường Hạo Tuấn, Tống Vy, hai người không có tư cách đưa tôi vào bệnh viện tâm thần, tôi không có bệnh, giấy giám định trong tay hai người là giả, là giả.”

“Giả sao?” Đường Hạo Tuấn nhướn mày: “Đây là chứng cứ giám định do một bệnh viện tầm thần có quyền lực nhất bang này cấp, là thật.”

“Cho dù là thật thì sao chứ, tôi chưa từng làm giám định thần kinh, chủ nhân của giấy giám định đó cũng không phải là tôi, các người cũng không có quyền đưa tôi tới đó.” Tống Huyền cất lực giãy giụa, muốn giãy khỏi sự kìm kẹp của hai bảo vệ.

Nhưng hai bảo vệ dùng sức rất lớn, gần như sắp bẻ cánh tay của cô, cũng không giãy ra được, ngược lại mệt tới mức toát mồ hôi hột đầy đầu.

“Cô quả thật chưa từng làm giám định, nhưng vậy thì sao chứ, tìm một phụ nữ có bệnh tâm thần làm giám định, đổi tên của người phụ nữ đó thành của cô, kết quả giám định này đương nhiên cũng là của cô, đưa đi.” Đường Hạo Tuấn trầm giọng ra lệnh.

Hai bảo vệ đưa Tống Huyền đi như vậy.

Đi được rất xe, tiếng chửi rủa độc ác của Tống Huyền vẫn có thể truyền vào phòng của ban tổ chức.

Tống Vy nghe những tiếng chửi của Tống Huyền đối với mình, gương mặt nhỏ đen xì khó coi: “Dựa vào đâu.”

“Sao thế?” Đường Hạo Tuấn nhìn cô.

Tống Vy hừ một tiếng: “Rõ ràng là anh hạ lệnh đưa đi, giấy giám định cũng là anh làm, có liên quan gì tới em, cô ta tại sao chỉ chửi em, không chửi anh chứ?”

Nói tới chuyện này, cô nhớ tới Lâm Giai Nhi.

Lâm Giai Nhi và Tống Huyền là cùng một loại người, bọn họ đều yêu Đường Hạo Tuấn, cũng hy vọng Đường Hạo Tuấn có thể đáp lại tình yêu của bọn họ.

Nhưng Đường Hạo Tuấn không có, cho nên bọn họ hận cô được Đường Hạo Tuấn yêu.

Điều này rất kỳ lạ, rõ ràng là Đường Hạo Tuấn không yêu bọn họ, đối đãi lạnh lùng với bọn họ, nhưng bọn họ lại không hề hận Đường Hạo Tuấn, ngược lại hận cô, đối phó cô.

Loại mạch não này, rốt cuộc phát triển kiểu gì thế?

Lẽ nào, bọn họ thật sự cảm thấy, sau khi lật đổ cô, Đường Hạo Tuấn sẽ yêu bọn họ sao?

Muốn ăn đào thế à.

“Bởi vì bọn họ không dám.” Đường Hạo Tuấn đáp.

Tống Vy cười mỉa: “Em ngược lại cảm thấy, ngoài không dám ra, còn không nỡ nữa, dù sao anh là Bạch Nguyệt Quang, trái tim của bọn họ.”

“Em là trái tim của anh.” Đường Hạo Tuấn cầm tay của cô để ở vị trí trái tim của mình.

Tống Vy cảm nhận được nhịp tim của anh, dở khóc dở cười: “Dẻo mồm.”

“Được rồi, em đi thi đi, những chuyện còn lại liên quan tới Tống Huyền, anh sẽ xử lý.” Đường Hạo Tuấn nhìn thời gian, nói với Tống Vy.

Tống Vy ừ một tiếng, cô rời khỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK