CHƯƠNG 161
Anh sau khi liếc nhìn Tống Vy vẫn đang kinh ngạc và cảm thán ở cách đó không xa, sau đó cất bước đi lên du thuyền.
Trình Hiệp theo sát đằng sau.
Tống Vy nhìn bóng dáng của hai người, môi mấp máy, giống như muốn chào hỏi, nhưng Kiều Phàm lại đột nhiên đứng ở trước người của cô, chắn hết tầm nhìn của cô.
“Nhìn gì vậy?” Anh ta cười rồi hỏi.
Tống Vy thu hồi ánh mắt dừng ở lối vào du thuyền, lắc đầu: “Không có gì, chúng ta bao giờ lên thuyền?”
“Đăng ký xong là được.” Kiều Phàm chỉ vào chỗ đăng ký ở đằng trước, sau đó đưa tay về phía cô.
Tống Vy nghoẹo đầu có hơi không hiểu.
Ánh mắt của Kiều Phàm lóe lên, giải thích: “Lần này em là dùng thân phận bạn gái của tôi tới, cho nên chúng ta bắt buộc phải thể hiện ra cảm giác giống như một đôi, nếu không sẽ dẫn đến nghi ngờ của người khác.”
“Tôi biết rồi.” Tống Vy khẽ mỉm cười, để tay lên.
Kiều Phàm thuận thế nắm chặt tay của cô, dẫn cô đến chỗ đăng ký.
Đăng ký xong, hai người dưới sự dẫn dắt của nhân viên công tác, đi lên du thuyền.
Sau khi đi lên, Tống Vy mới phát hiện bên trong khiến người ta sửng sốt hơn những gì nhìn thấy bên ngoài.
Du thuyền cao mười tầng, bên trong cái gì cũng có, khu vui chơi, trung tâm thương mại… thậm chí ngay cả sòng bạc cũng có, nói là một thành phố cỡ nhỏ còn không quá.
Thấy Tống Vy nhìn tới ngây người, trong mắt Kiều Phàm vụt qua ý cười, nét dịu dàng trên mặt cũng sắp hóa tan thành nước: “Được rồi, chúng ta đi chào hỏi một tiếng với chủ nhân trước, lát nữa tôi cùng em đi dạo thấy như nào?”
Tống Vy hoàn hồn lại rồi gật đầu: “Được.”
“Đi thôi.” Kiều Phàm nắm tay của cô, đến tiền sảnh nghe ngóng vị trí hiện tại của người của gia tộc Hill.
Sau khi nghe ngóng rõ phòng nghỉ ở tầng 10, Kiều Phàm bèn dẫn Tống Vy đi lên.
Trong phòng nghỉ ngơi, người nắm quyền của gia tộc Hill, lúc này đang cùng Đường Hạo Tuấn bàn bạc chuyện hợp tác mùa tới, nghe thấy bẩm báo của quản gia thì lập tức nhíu mày: “Ông bảo cậu ta đợi một lúc ở phòng sát vách, tôi…”
“Là khách của ông Hill sao?” Ánh mắt của Đường Hạo Tuấn thâm trầm cắt ngang lời ông ta.
Ông Hill mỉm cười rồi đáp: “Là bác sĩ trước đây của con trai tôi.”
“Vậy sao, nếu đã là bác sĩ của con ông, cũng xem như là ân nhân rồi, để anh ta vào đi.” Đường Hạo Tuấn nâng ly rượu vang nhấp một ngụm, hờ hững nói.
Anh ta cũng đã nói như vậy rồi, ông Hill cũng không tiện phản đối, nhìn sang quản gia: “Nếu Đường tổng không để bụng, vậy quản gia, ông mời bọn họ vào đi.”
“Được.” Quản gia đáp một tiếng, đi ra ngoài.
Rất nhanh, Kiều Phàm dẫn Tống Vy bước vào phòng nghỉ.
Vừa bước vào thì Tống Vy đã nhìn thấy Đường Hạo Tuấn, trên mặt không che đậy được sự ngạc nhiên: “Đường tổng, anh cũng ở đây à?”
Cô rút tay, muốn rút tay khỏi tay Kiều Phàm.
Nhưng Kiều Phàm có chuẩn bị trước, nắm chặt tay của cô, căn bản không cho cô cơ hội tránh ra.
Mà một màn này, theo Đường Hạo Tuấn thì thấy giống như đang liếc mắt đưa tình, khiến biểu cảm trên mặt anh rất không dễ coi, tay bóp ly rượu chặt hơn, giống như sắp bóp vỡ ly rượu.
Đường Hạo Tuấn không có trả lời Tống Vy, Tống Vy có hơi mất mát, hơi cúi thấp đầu.
Kiều Phàm cảm thấy sự thay đổi cảm xúc của cô, sau khi khóe miệng nhếch lên, buông tay cô ra, đưa tay về phía ông Hill: “Chào ông Hill.”
Ông Hill bắt tay với anh ta: “Chào bác sĩ Kiều, hoan nghênh cậu đã đến, không biết cô này là…”
Ánh mắt tò mò của ông ta dừng trên người Tống Vy.
“Cô ấy tên Tống Vy, là…” Kiều Phàm liếc nhìn Đường Hạo Tuấn, sau đó từ từ nhả ra hai chữ: “Bạn gái của tôi.”
Rắc!
Một tiếng vỡ của thủy tinh giòn rã vang lên, khiến mọi người trong phòng ngủ đều sững người, sau đó mau chóng nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Chỉ thấy ly rượu của Đường Hạo Tuấn vỡ thành mấy mảnh rơi xuống đất, mà trên tay anh máu tươi đang chảy, từ đó có thể thấy, ly rượu vậy mà là bị anh bóp vỡ.
“Đường tổng, tay của anh…” Tống Vy kinh ngạc thốt lên một tiếng, muốn đi tới xem thử.
Tuy nhiên Kiều Phàm kéo cánh tay của cô lại, không để cô đi.
Tống Vy nhíu mày, có hơi không vui nhìn anh ta.